Chương 3: Hắc Ám Tinh

"Anh." Cố Hiểu Ninh nhìn thấy anh trai của mình lại lần nữa ngẩn người, cái bụng trống rỗng của nhóc lại không ngừng kêu réo, không khỏi thầm nghĩ.

Chao ôi, sao anh trai của mình lúc nào cũng ngơ ngẩn thế nhỉ, thật là buồn quá.

"A! Mu mu thú tới rồi!"

"Mọi người mau chạy đi!"

"..."

Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng la hét đầy hoảng loạn cùng sợ hãi. Mọi người vẫn đang làm việc khác nhau ở bên ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Tốc độ kia quả thật là đáng kinh ngạc.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để kinh ngạc, Cố Hiểu An là người đầu tiên phản ứng. Cậu nấm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Hiểu Ninh, lập tức chui vào cái lều giấy yếu ớt, tránh để bò bay trên trời cùng chó chạy trên đất nhìn thấy.

Nếu không có khoảng khắc nguy hiểm, cùng hoàn cảnh lạ lẫm này, nhìn thấy bò cùng chó như vậy, có lẽ Cố Hiểu An sẽ hạnh phúc rất lâu.

Suy cho cùng, ở trái đất, người ta đều dùng bò bay trên trời để thể hiện sự "Khoác lác", nhưng những gì nhìn thấy bây giờ không phải là bò bay chân chính.

Đáng tiếc bò bay ở đây có thể gϊếŧ người, hơn nữa chúng nào giống loài động vật ôn thuần mà cậu từng thấy trước đây.

Con bò bay chỉ bay trên trời một lúc, không nhìn thấy con mồi đơn độc nào, nó lại bay đi.

Một lúc sau, mọi người dần dần bước ra khỏi cái lều cũ của mình, bắt đầu công việc mà bọn đã bỏ lại. Cũng giống như những người không có việc gì để làm, Cố Hiểu An cũng phải cảm thán về tố chất tâm lý cường hãn của những người ở đây.

Cố Hiểu An gần như lục lọi khắp mọi ngóc ngách ở đây, lật từng món đồ, chính là cậu không tìm thấy được thứ gì để ăn.

Nơi này thật sự còn nghèo nàn hơn cậu tưởng tượng!

Nhưng không có gì ăn thì làm sao cậu có thể nấu ăn cho cậu nhóc được?

Cố Hiểu An rất lo lắng.

Đột nhiên, một cơn đau nhói mãnh liệt ập vào đầu, Cố Hiểu An không khỏi ôm đầu, thống khổ ngồi xổm dưới đất.

Hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện lên trong đầu Cố Hiểu An như một cuốn phim, tốc độ rất nhanh, nhưng nó cũng khiến Cố Hiểu An nhìn thấy rõ ràng. Những hình ảnh đó ép mạnh vào đầu Cố Hiểu An, khiến cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Thời gian trước và sau chỉ có vài giây, nhưng đối với Cố Hiểu An mà nói, nó giống như hàng giờ, dài dằng dạc cùng thống khổ. Bất quá, sau khi cuộn phim này kết thúc, cơn đau đớn của Cố Hiểu An liền biến mất. Nhưng những hình ảnh đó không hề biến mất, mà rành mạch in thật sâu vào một góc ký ức của Cố Hiểu An.

Cuối cùng, Cố Hiểu An cũng biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Cuộn phim trước đó không phải là tập vật, mà là ký ức của nguyên chủ. Nói đúng ra, thì cậu đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ tội nghiệp cùng tên cùng họ với mình.

Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Cố Hiểu An, nhưng hắn đã chết vì đói.

Không sai, thật sự là đói chết, loại chết hiếm thấy trên trái đất này, thực sự đang xảy ra ở đây.

Mặc dù bởi vì nhiều lý do khác nhau, nên nguyên chủ cũng không biết nhiều về thế giới này. Tuy nhiên, nó vẫn có thể giải quyết được sự bối rối trước mắt của Cố Hiểu An • một người ngoài cuộc.

Tỷ như, nơi này là nơi nào? Hiện tại là năm nào? Tại sao bọn họ lại ở khu vực nghèo như vậy? Điều kiện sống ở đây như thế nào?

Hiện tại là Tinh lịch năm 12016, hoàn toàn khác với tính thời gian ở trái đất.

Mặc dù Cố Hiểu An không biết thời gian hiện tại ở sau trái đất hay là song song với trái đất. Nhưng tóm lại, điều duy nhất có thể xác định được chính là, cậu thật sự không còn ở trái đất nữa, mà ở trên một tinh cầu tên là Hắc Ám Tinh.

Hắc Ám Tinh đúng như tên của nó, khắp nơi đều là bóng tối.

Tất nhiên, bóng tối ở đây không phải ám chỉ bầu trời đen bề ngoài, mà là hoàn cảnh và điều kiện sống. Đơn giản là nó đen tối hơn mặt tối nhất mà Cố Hiểu An có thể tưởng tượng ở đời trước.

Hắc Ám Tinh là một tiểu tinh cầu ở rìa Hoa Hạ Tinh, hầu hết người dân ở đây đều là tội phạm hoặc là nô ɭệ cùng con cháu của bọn họ.

Hiện tại các phương diện đều phát triển tương đối hoàn thiện, đồng thời cũng rất coi trọng nhân quyền.

Vì vậy, hình phạt tử hình sẽ không tùy tiện xuất hiện, đối với những người phạm tội nghiêm trọng, Đế Tinh đều thực hiện chính sách trục xuất và lưu đày bọn họ đến Hắc Ám Tinh.

Đây tưởng chừng như là một quy luật rất nhân đạo, nhưng thực tế, cuộc sống ở Hắc Ám Tinh còn đáng sợ và khó khăn hơn rất nhiều so với việc ngồi tù hay thậm chí là chết.

Ở trong tù, ít nhất có thể có đủ cơm ăn, quần áo cùng sự an toàn cá nhân sẽ được đảm bảo.

Ở đây không hạn chế pháp luật nào cả, ngoại trừ việc không thể rời khỏi Hắc Ám Tinh cùng khu vực xung quanh, những tù nhân này tương đối tự do.

Tuy nhiên, cũng vì như thế, mà ở đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé chân chính. Chỉ có kẻ mạnh hoặc là phụ thuộc vào kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, những kẻ bất tài ở đây quả thật là sống không bằng chết.

Những con thú hung dữ ở Hắc Ám Tinh có số lượng đông đảo nhất và hung dữ nhất. Con người không phải chỉ chiến đấu với con người, mà còn phải chiến đấu với trời, mỗi giây mỗi phút đều phải luôn đề phòng các cuộc tấn công từ những con thú hung dữ này.

Ngoài ra, bản thân tài nguyên của Hắc Ám Tinh rất ít, tài nguyên gửi đến từ Đế Tinh đúng thời hạn cũng không nhiều.

Hắc Ám Tinh căn bản không có cách nào nuôi sống nhiều người như vậy, cho nên cuộc sống ở đây rất khốn khổ.

Mỗi ngày đều có vô số người chết đói, đây chính là lý do vì sao trước đây Cố Hiểu An coi nơi này giống như trại tị nạn, cũng là vì sao trước đây nguyên chủ Cố Hiểu An lại chết đói.

---------o0o--------

Hết chương 3