Chương 1: Tôi ghét cuộc đời thứ hai của mình

Trans: Xiu ; Beta: Kumaru

V.G. : vì thấy có nhà dịch rồi nên từ chương 1-65 mình lấy từ nguồn truyengihotne.net (tên truyện: CÁCH ĐỂ CỨU RỖI ANH TRAI CỦA NỮ CHÍNH) và sửa lại đôi chỗ để cho câu văn mượt mà hơn thôi nha cả nhà.

-------------------

Câu chuyện bắt đầu khi tôi đón cha về nhà sau khi ông ta bắt cóc một thanh niên.

“Cha, người đó,” tôi nói. "Nó có vẻ khác với những món đồ chơi mà người mang về trước đây."

“Đó là con trai của một tên khốn kiêu ngạo,” ông nói, như thể “người” không phải là từ mô tả chính xác về con người vậy. Tù nhân cũng có thể là một giống loài khác với chúng ta. "Ta đưa thằng nhãi này đến đây để ...giáo dục lại."

Sau khi nhìn kĩ, tôi đã nhận ra người thanh niên kia mang khí chất đặc biệt của nhân vật chính trong thế giới này.

"Con có thể chơi với món đồ chơi này không?" Tôi nói. "Con sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

"Con cũng vậy, con cũng vậy!" hai giọng nói vang lên.

Những đứa em của tôi, cả hai đều thừa hưởng tính cách tàn bạo của cha tôi. Chúng bước tới rồi cười toe toét với kẻ mới đến, như thể chúng là những chú chim non biết rằng con mồi đang ở ngay trước mắt.

“Giam trong ngục tối cho đến khi thằng nhãi này học được cách cư xử cho đúng mực,” cha tôi nói.

Theo lệnh của ông ta, lính canh túm tóc rồi lôi người thanh niên ấy đi.

Tên tù nhân bỏ chạy, nhưng rồi anh ta nhanh chóng bị bắt lại, bịt miệng, hai tay bị trói bằng dây thừng thô, dù vậy, ánh mắt cho thấy anh ta không hề bị khuất phục. Sự kiêu hãnh dường như bắt nguồn từ cơ thể anh ta. Anh ta có vẻ không có một chút run rẩy nào dù cho máu từ tay chân chảy xuống. Anh ta cố gắng ngước mắt nhìn chằm chằm vào tôi và gia đình cho đến khi khuất bóng.

Tôi cảm thấy rùng mình vì sự thách thức ngập tràn trong đôi mắt ấy.

“Ồ, món đồ chơi này sẽ thú vị lắm đây ” - một trong những anh chị em của tôi cười nói.

“Mình muốn chơi với nó thật sớm,” người kia cũng tiếp lời.

Vâng, vị tù nhân kia chính là Cassis Pedelian, anh trai của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Trong khi những đứa em của tôi phấn khích trước sự xuất hiện của anh ta, thì trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

… Chúng tôi đã gặp phải sai lầm lớn rồi.

Khi mang theo người đàn ông đó về, cha tôi đã chính thức giương cờ tàn - một lá cờ tượng trưng cho cái chết của tất cả mọi người trong gia đình này.

==================

Beta: L.A, Kumaru, Rosie

Chương 1: Tôi ghét cuộc sống thứ hai của mình

Quá khứ của Roxana



--------------------

Lúc đầu, tôi không biết rằng mình đã tái sinh thành một nhân vật trong tiểu thuyết.

Tôi vẫn nhớ cuộc sống ở kiếp trước của mình. Tôi từng là một sinh viên đại học năm cuối đang đi bộ về nhà sau một đêm dài đằng đẵng ở thư viện. Đầu óc tôi vẫn đang tập trung vào luận án của mình khi đang cố lê từng bước trong trận bão tuyết. Không may sau đó, một chiếc xe bị mất kiểm soát đột ngột trên đường và tông vào tôi.

Khi tỉnh dậy, tôi đã trở thành người khác. Lúc đầu, việc này có vẻ không tệ.

“Lần này là một bé gái. Đây quả là một tin vui!’’ Giọng mẹ tôi ấm áp và dịu dàng. Là một đứa bé sơ sinh, tôi đã chìm vào sự yêu thương trong vòng tay của mẹ. Bà ấy thường xuyên nói nhiều chuyện gì đó làm tôi nghĩ trong gia đình mới của tôi, có vẻ như tôi còn có ít nhất một người anh trai nữa.

Tất nhiên, tôi rất sốc khi nhận ra rằng bản thân đã chết và phải sống một cuộc đời khác, nhưng tôi đã nhanh chóng chấp nhận số phận.

Tôi còn có thể làm gì khác? Kiếp trước của tôi đã kết thúc, và cho dù tôi có nhớ cuộc sống ấy bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng không thể quay trở lại. Ở Hàn Quốc, tôi được nuôi dưỡng để trở thành một đứa trẻ có ích cho xã hội, không phải một kẻ ngu đần.

Người mẹ mới của tôi là một phụ nữ xinh đẹp với những nét lai Á-Âu, mái tóc vàng óng mượt của bà buông xõa trên vai lung linh như dát vàng; đôi mắt bà xanh biếc như hồ nước sâu. Vẻ đẹp của bà giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.

Wow, tôi nghĩ chắc hẳn cha tôi rất vui khi có một người vợ tuyệt vời như thế. Tôi có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt của bà mỗi ngày trong suốt những ngày thơ bé.

Những người còn lại trong gia đình tôi có đáng yêu như vậy không nhỉ? Tôi thậm chí còn háo hức muốn gặp các anh chị em khác của mình.

“ Vậy đây là đứa trẻ đó ” Người đàn ông nói với mẹ tôi: “Nó rất giống em”.

Hóa ra cha tôi còn đẹp hơn cả mẹ tôi nữa, mặc dù theo một cách khác. Lúc đầu, những nét đẹp của ông không lọt vào mắt tôi. Tôi buồn bã nhìn vào khuôn mặt bên dưới mái tóc đen kia. Theo một cách nào đó, ông ta dường như toát ra một loại khí chất nguy hiểm khi đứng một cách bình thản trong căn phòng tối này.

“Đôi mắt của nó làm em liên tưởng đến anh” Mẹ tôi nói một cách từ tốn.

Ngay lúc này, tôi rất mong được nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Cha mẹ tôi đều đẹp. Vì những nét đẹp của họ sẽ truyền sang cho tôi, như vậy chẳng phải tự nhiên mà tôi cũng xinh đẹp sao?

“Roxana”- giọng cha tôi trầm và mạnh mẽ. “Tên của nó sẽ là Roxana”. Sau khi đặt cái tên đầu tiên cho tôi, ông ta rời khỏi căn phòng.

Tôi nhanh chóng hiểu tính cách của cha mình. Ông ta đã quen với việc người khác phải cúc cung vâng lời. Khi cha nhìn xuống tôi trong vòng tay của mẹ, ông đã coi tôi như một sinh vật tầm thường. Tôi gần như không được thừa nhận là con gái của ông ấy.

“Roxana. Bé con xinh đẹp của mẹ” mẹ tôi gượng cười. Dường như bà không ngạc nhiên trước thái độ của chồng mình. “Hãy lớn lên để trở thành một Agriche mạnh mẽ và tuyệt vời.”

Tôi có linh cảm rằng tên của tôi là Agriche. Agriche... Cái tên nghe khá quen thuộc.

Nó rõ ràng là một cái tên nước ngoài. Hiện tại tôi đang ở đâu? Cha mẹ tôi không nói tiếng Hàn hay tiếng Anh, nhưng tôi dường như vẫn hiểu họ nói như thường. Đây quả là một điều tuyệt vời tôi nhận được sau khi trọng sinh.

Rất nhanh, tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trẻ sơ sinh ngủ rất nhiều, và cái cảm giác mệt mỏi mà tôi cảm thấy quá thực để chìm vào giấc mơ. Cánh tay tôi vòng qua cổ của mẹ trong khi bàn tay của bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.

Agriche. Tôi nhớ ra cái tên đó rồi.

Nếu chuyện này liên quan đến một gia đình Agriche mà tôi đã từng đọc, thì tôi đang ở trong một tình huống khủng khϊếp. Thật là điên rồ khi lại tái sinh vào một thế giới giả tượng, nhưng nếu thật vậy, giờ tôi không thể làm điều gì khác.

--------



Tôi không chỉ có một người anh trai. Chế độ đa thê được cho phép trong thế giới này. Khi tôi sinh ra, cha tôi có tổng cộng năm người con, kể cả tôi. Người vợ đầu tiên của ông - chính thất - có một người con trai. Mẹ tôi là người vợ thứ tư, sinh ra tôi và anh trai tôi - Asil.

“Sana, em gái bé bỏng của anh, anh sẽ bảo vệ em” Asil thì thầm với tôi.

Asil là bản sao hoàn hảo của mẹ tôi trong hình hài nam nhân, không giống như tôi, người thừa hưởng sự pha trộn giữa mái tóc vàng của mẹ và đôi mắt đỏ của cha.

Anh ấy mang một vẻ đẹp có chút thẹn thùng, quá ngây thơ để thuộc về một gia đình độc ác như này, và anh có tiếng cười khẽ trong trẻo như tiếng chuông reo môi khi hào hứng. Khi tôi còn nằm trong nôi, anh ấy rất thích dành thời gian bên cạnh tôi, ngay cả khi tất cả những gì tôi làm chỉ là thở. Nhìn lại, tôi vẫn thấy thật vô lý khi nghĩ rằng một cậu bé bốn tuổi lại muốn trở thành người có trách nhiệm. Nhân vật Asil luôn hào phóng và anh ấy coi trọng vai trò của người anh để bảo vệ tôi.

Với sự giúp đỡ của Asil, tôi bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới đầy kinh khủng của mình.

Gia tộc Agriche chính là độc nhất. Chúng tôi là mafia của thế giới này: tội phạm trộm cắp, lừa đảo, đe dọa và tổ chức đánh thuê. Chúng tôi buôn bán ma túy và chất độc trên thị trường chợ đen. Gϊếŧ chóc không hề khiến địa vị của họ bị hạ thấp.

Tất nhiên, quy mô hoạt động của chúng tôi không bị phần còn lại của vương quốc chú ý, nhưng chúng tôi đã gặp phải sự phản đối, cho dù nó khá ít. Tôi ngạc nhiên rằng chúng tôi vẫn là một gia đình quý tộc hợp pháp xuất hiện trước công chúng. Tất cả những đứa trẻ sinh ra với cái tên Agriche đều phải tuân theo lối sống vô luân này và được giáo dục một cách khuôn phép ngay từ khi còn nhỏ.

Vì là một người Hàn Quốc hiện đại, tôi đã đấu tranh để chấp nhận gia đình mới của mình. Việc học thuộc lòng là dễ dàng đối với tôi, nhưng đυ.ng tay vào vũ khí, sử dụng ma túy và chất độc để hiểu tác dụng của chúng, hoặc để xây dựng khả năng miễn dịch, biết cách tiếp cận mọi người một cách tự tin hoặc bằng cách lén lút… Tôi thường gặp khó khăn khi thực hành những kỹ năng này và cũng không yêu thích bất kỳ môn nào.

Bạn sẽ không thành công trong cuộc sống nếu không có nỗ lực, tôi đành tự nhủ như vậy. Vào sinh nhật lần thứ tám của tôi, cha tôi một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

Cha tôi - Lant Agriche.

Liệu thuyết Darwin* có phải là điều mô tả đúng nhất về ông ta không? Gia đình chúng tôi đã lớn mạnh dưới sự kiểm soát của ông ta cho đến hiện tại, dù tôi có bảy người mẹ và mười anh chị em khác. Dù cho là một người cha có trách nhiệm thì ông ta vẫn chẳng có thời gian chăm lo cho tất cả chúng tôi. Quan điểm của ông ta là chỉ có những đứa trẻ hữu ích mới xứng đáng được ông ta quan tâm đến; tất cả các thành viên khác trong gia đình đều bị bỏ rơi. Cho đến nay, tôi chỉ gặp ông ta vỏn vẹn tám lần.

“Ngay từ đầu, ta đã không nghĩ rằng ngươi là một đứa trẻ có năng lực” ông ta từng nói với tôi.

Hah, có vẻ tôi đã từng thực sự tin rằng mình may mắn được có mặt trong gia đình này ?

Bản thân muốn phản bác lại, nhưng tôi đã kìm lại vì mẹ và Asil. Hai người họ đang đứng bên cạnh tôi. Mẹ tôi đặc biệt lo lắng.

Cha tôi bình tĩnh quan sát biểu cảm của tôi thêm một lúc trước khi tiếp tục “Tuy nhiên, ta đã thay đổi quyết định. Đã đến lúc ta phải đặc biệt giáo dục lại ngươi” ông ta bắt đầu nói chi tiết hơn về những mong đợi của mình.

Nghệ thuật quyến rũ.

Thằng cha điên khùng này. Tôi có thể thấy được tại sao ông ta có ý nghĩ này. Tôi rất xinh đẹp nhờ việc thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ. Điều đó thật tuyệt vời nhưng đâu có nghĩa là ông ta có thể thảo luận về tìиɧ ɖu͙© và chiến thuật quyến rũ với tôi - một đứa trẻ tám tuổi? Mẹ kiếp!

Đây là một gia tộc kinh tởm. Cuối cùng, tôi cũng biết cách quyến rũ một người đàn ông để ám sát anh ta hoặc tìm hiểu bí mật của anh ta. Khi còn là một đứa trẻ, tôi phải học tầm quan trọng của bầu không khí và cuộc trò chuyện để có màn dạo đầu, thực hành làm đẹp bản thân vì tình cảm của một người đàn ông và biết cách làm hài lòng một người đàn ông ở trên giường.

“Mẹ, con không muốn học mấy thứ này. Tại sao con phải học chúng chứ?” Tôi hỏi.

“Sana, con không được nói thế.” bà nói với tôi. “ Hãy thấy may mắn vì con là một Agriche xinh đẹp. Con phải học thật tốt để sống đúng với danh xưng của mình.”

Vào thời điểm đó, đã có một chút tuyệt vọng trong giọng nói của mẹ tôi. Bà giữ chặt vai tôi. Tôi không thể chịu đựng được việc tranh cãi với đôi mắt buồn bã, thê lương của bà.

Trong cái xã hội phong kiến này, không thể đi ngược lại mong muốn của cha tôi, người là gia chủ. Thật bệnh hoạn và sai lầm, nhưng cuối cùng thì, tôi vẫn chấp nhận rằng bản thân không thể đi ngược lại mong muốn của ông ta. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi vẫn phản đối các nguyên tắc cơ bản được dạy cho tôi bởi những người hướng dẫn mình. Sự tiến bộ trong giáo dục của tôi kinh khủng hơn so với anh chị em của tôi. Tôi học một cách từ từ và nỗ lực.

Trong khi đó, anh trai yêu quý của tôi, Asil được biết đến như là ‘rác rưởi.’ Chuyện xảy ra khi tôi mười một tuổi….

( Trans Note : *Darwinism : "Mọi loài sinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự nhiên", "Những biến dị cá thể (nay gọi là biến dị di truyền) nhỏ nhặt, nếu làm tăng khả năng cạnh tranh, sinh tồn và sinh sản của cá thể thì sẽ được chọn lọc - với nội dung là: giữ lại, củng cố và tăng cường - trở thành đặc điểm thích nghi", đoạn này ý nói người cha chỉ quan tâm đến mấy đứa có tiềm năng, được ổng chăm sóc "đặc biệt" để sau này mang lại lợi ích cho ổng )