"Oh, không phải ngươi nói sẽ thay ta giải quyết tốt hậu quả sao?" Phượng Tầm buông tay, mỉm cười nói.
"Muội.."
Tần Ngọc Nhu tức đến run rẩy cả thân thể mềm mại.
Trong mắt Thẩm Lan càng ngày càng tức giận: "Phượng Tầm, mẹ biết con ghen ghét Nhu nhi. Nhưng chính con là một phế vật cái gì cũng sai, tại sao phải liên lụy toàn bộ Tần gia chúng ta như thế?"
Sắc mặt tiểu vương gia không mấy tốt đẹp.Nếu Phượng Tầm là phế vật, vậy chính mình bị nàng đè xuống đánh.. Thì tính là cái gì?
Tần Dương cũng nhận ra được điều này, hắn lôi kéo ống tay áo Thẩm Lan, nhăn mày nhìn về phía Phượng Tầm.
"Từ khi nào con đã có thể tu luyện?"
Ba năm trước đây Phượng Tầm là phế vật.
Không phải hắn không có đi tìm sư phụ dạy cho nàng, nhưng những người đó đều lắc đầu bỏ đi, còn ném lại một câu "cho dù có là thần tiên cũng không thể làm cho Phượng Tầm đột phá đến vỏ giả trung giai".
Cả đời của nàng đều dừng lại ở vỏ giả cấp thấp!
Thời điểm hắn với Thẩm Lan đưa nàng trở về là vì muốn bồi dưỡng tài năng nàng thật tốt. Nhưng mà chính nàng vô dụng, học cái gì cũng không được, quá kém cỏi so với Ngọc Nhu, làm cho bọn họ lần lượt thất vọng, cuối cùng cũng từ bỏ nàng!
Nhưng khi vừa rồi.. Dưới sự tấn công của Phượng Tầm, tiểu vương gia không hề có sức phản kháng!
Tiểu vương gia cũng sửng sốt, quay đầu mờ mịt nhìn Phượng Tầm.
Suýt chút hắn đã quên, Phượng Tầm không phải Tần Ngọc Nhu. Ba năm trước đây nàng là một phế vật chẳng làm nên trò trống gì! Thực lực thấp vô cùng.
Thời gian ba năm ngắn ngủn, ấy vậy mà nàng đã có thể tu luyện rồi sao?
Tiểu vương gia có chút không thể tin được.
"Tầm nhi, tiểu vương gia là võ sư cao giai, vậy con.. có phải đã đột phá đến đại võ sư rồi hay không?
Đại võ sư..
Mấy chữ này làm cho con ngươi của Tần Ngọc Nhu căng thẳng, hô hấp nhanh chóng trở nên nặng nề.
Phế vật Phượng Tầm này.. Vì sao có thể đột phá đại võ sư? Nàng ta dựa vào cái gì cơ chứ?
Phượng Tầm lười biếng ngáp một cái:" Ta không biết các ngươi đang nói gì. Dù sao nàng ta đã đáp ứng sẽ giải quyết tốt hậu quả cho ta. Tên này các ngươi tự giải quyết đi. Củ cải nhỏ, đệ có đi theo ta hay không? "
Nàng nghiêng mắt nhìn Tần Quân hỏi.
Trong lòng Tần Quân vui vẻ, gương mặt đáng yêu hiện lên tươi cười xán lạn:" Được nha, nhưng mà nhị tỷ tỷ, đệ không gọi là củ cải nhỏ, đệ tên Tần Quân. "
Phượng Tầm nhún vai, nghiêng người đi ra ngoài viện.
Khuôn mặt Tần Quân đỏ rực, vui sướиɠ đuổi theo, từng bước từng bước theo sát phía sau Phượng Tầm.
" Hừ, đại võ sư thì có gì đặc biệt hơn người chứ? "Tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng:" Ngọc Nhu từ sớm đã thành đại võ sư cao giai, càng xuất sắc hơn so với nàng ta. Chắc là ba năm này nàng ấy gặp được kỳ ngộ gì cho nên mới đột phá đến đại võ sư. Nhưng thiên phú của nàng cũng chỉ như thế, cả đời này của nàng chỉ có thể ngước lên nhìn Ngọc Nhu. "
Sau khi Tần Ngọc Nhu nghe được lời này, trong lòng dễ chịu không ít. Nàng mím môi cười nhợt nhạt:" Tiểu vương gia quá khen, ta chưa bao giờ nghĩ tranh giành thứ gì với muội muội cả. Nếu như có một ngày muội ấy nói với ta hôm nay muội ấy muốn cái danh tài năng, ta cũng sẽ chắp tay nhường lại! Danh dự đối với ta mà nói chính là mây khói. Cả cuộc đời này ta chỉ muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn, vì bá tánh Thiên Phượng Quốc chúng ta mà làm nhiều việc hơn! "
Trái tim tiểu vương gia run lên, có chút xúc động.
Một cô gái như Ngọc Nhu có thể nói ra được những lời như thế, hắn thân là vương gia của Thiên Phượng Quốc, dường như chỉ biết hưởng lạc.
Đặc biệt là hôm nay còn bị một nữ nhân đè xuống đánh! Đây quả thật là nhục nhã vô cùng.
Hắn đập xuống bàn một cái, giận dữ đứng dậy:" Tần gia chủ, các ngươi không được trừng phạt Phượng Tầm."
Tần Dương kinh ngạc nhìn tiểu vương gia.