Mèo con tức giận nâng đầu nhỏ lên, ánh mắt hung ác trừng Thẩm Lan.
A Tầm lợi hại nhất, lợi hại hơn nhiều so với cái người Tần Ngọc Nhu kia!
Nàng không cần bái người khác làm thầy, bởi vì người khác đều tranh nhau trở thành đồ đệ của nàng!
"Oh." Giọng điệu Phượng Tầm lười biếng: "Ta thấy hơi đói bụng, nếu bà không còn chuyện gì khác, ta đi trước đây."
"Con..." Trên mặt Thẩm Lan tức giận, nhưng bà nghĩ tới mục đích lần này, vẫn đè nén tức giận trong lòng, mặt không biến hóa nói: "Mấy ngày nay, ta kêu Ngọc Nhu chú ý giùm con một chút, tìm cho con một sư phụ dạy dỗ cho con. Cho dù thiên phú luyện võ con không có thì cũng nên biết một chút về cầm kỳ thi họa."
"Ta sẽ."
"..." Sắc mặt Thẩm Lan nhanh chóng thay đổi.
Tại sao bà lại sinh một đứa con gái như thế này? Chẳng làm nên trò trống gì, lại chỉ biết mạnh miệng!
"Tầm nhi, con lớn lên ở nông thôn, con cho rằng tùy tiện gẩy một chút trên dây đàn, hay dùng nhánh cây vẽ mấy bức tranh là cầm kỳ thi họa phải không? Những thứ đó con cần phải học, rốt cuộc đã tới lúc nên bàn chuyện cưới hỏi cho con."
Vẻ mặt Phượng Tầm không chút để ý, sau khi nghe thấy lời này của Thẩm Lan, đột nhiên đôi mắt nàng nheo lại, giọng điệu lạnh lẽo: "Bàn chuyện cưới hỏi?"
"Đúng vậy." Thẩm Lan mím môi: "Tầm nhi, ta biết từ nhỏ ta đã không chăm sóc tốt cho con, nhưng ta là mẹ của con, là người cho con sinh mệnh. Trước đây không lâu...có một người đến từ Phượng đô, hắn muốn con gả cho hắn."
Phượng đô, cao hơn cả kinh đô, là người chân chính nắm Phượng quốc trong tay, đương nhiên là áp đảo cả hoàng quyền.
Phượng Tầm sửa lại bộ dáng lười biếng, mắt đen của nàng bình tĩnh nhìn Thẩm Lan: "Nếu hắn là người Phượng đô, ta cảm thấy loại cơ hội này càng thích hợp với Tần Ngọc Nhu."
"Con thì biết cái gì?" Sắc mặt Thẩm Lan xụ xuống: "Người Phượng đô đó là một người què, con lại muốn tỷ tỷ con gả cho người đó, con có rắp tâm gì? Có phải con ghen ghét tỷ tỷ ưu tú hơn con nên muốn hại con bé đúng không?"
Phượng Tầm bừng tỉnh, thì ra...là một người què.
Khó trách Thẩm Lan lại không đem cơ hội này cho Tần Ngọc Nhu...
Sau khi Thẩm Lan nói xong, mới phản ứng được vừa rồi bà nói cái gì, trên khuôn mặt có chút xấu hổ: "Tầm nhi, mẫu thân không phải có ý này. Tỷ tỷ con thiên phú rất tốt, thực lực lại mạnh, sau này con bé muốn đến Phượng đô, cho dù muốn gả cũng phải gả cho thiên tài đệ nhất trong Phượng đô, con..."
Mắt bà từ trên xuống dưới nhìn kỹ Phượng Tầm, giọng nói không khỏi có vài phần khinh bỉ.
"Ngoại trừ khuôn mặt ra, con không có chỗ nào mạnh cả. Có thể tìm được một phu quân điều kiện tốt như thế đó là cái phước của con. Huống chi, thế lực của người què đó ở Phượng đô cũng không tính là mạnh, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người Phượng đô, tỷ tỷ con muốn dựa vào hắn để tiến vào Phượng đô."
Phượng Tầm không phải Nhu nhi. Nó không có tài cán gì, võ đạo không được, cầm kỳ thi họa càng không, đừng nói đến luyện đan hay thuần thú, chắc rằng cũng không thể, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ được mỗi khuôn mặt xinh đẹp này.
Bằng điều kiện của nó như thế, có thể gả cho người Phượng đô thì nó có phúc lắm rồi.
Còn nữa, nếu không có quan hệ với Phượng đô, cho dù là kẻ nào cũng không thể tiến vào. Nếu Phượng Tầm gả cho người Phượng đô, sau này Nhu nhi có thể tùy ý ra vào, nói không chừng... còn có thể kết bạn được với những thanh niên tài tuấn ở Phượng đô.
Lấy thiên phú cùng thực lực của Nhu nhi, cho dù là đệ nhất công tử Phượng đô đều sẽ khuynh đảo vì con bé.
"Oh." Phượng Tầm không buồn bực, không chút để ý đáp: "Chuyện này vẫn cảm ơn, nếu bà cảm thấy Tần Ngọc Nhu không thích hợp, có lẽ chính bà lại rất phù hợp đấy."