Hắn ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy nàng cách xa Hồng Phi một mình đứng ở trước. Ngoài tường cành lá dày đặc lộ ra áo trắng không tì vết của nàng, giống như một bức tranh đậm màu. Nàng buông hạ ánh mắt, dưới lông mi dày đậm có một bóng tối nhàn nhạt, lại khó kiềm chế mà ửng đỏ mặt. Nàng quay đầu đi chỗ khác: “Tử.... Tử Thanh.”
Hách Liên Du kinh ngạc, nhưng lại nở nụ cười, chỉ cảm thấy trời đất vạn vật thất sắc. Hồng Phi và Phản Ảnh không hiểu chuyện gì. Đỗ Minh vung tay, túi kia vẽ một đường vòng cung trên không trung, Hồng Phi vững vàng tiếp được.
Thoáng thấy sự vui vẻ trong mắt hắn, nàng khẽ cắn môi, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh.
Hách Liên Du cười nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhất thời đứng đó hồi lâu.
Đúng dịp trong nội cung có tiệc nhỏ, Hoàng đế sai người thiết yến tại Thuỷ Cung điện - điện bên của Càn Khôn điện. Đặc biệt chỉ không gò bó theo quy định ngày thường, không cho phép hai người tham dự, không biết sao nói ra một câu: “Người ở lãnh cung cũng gọi lên đi.” Hai người lại được an bài cho một vị trí nhỏ bé.
Chúng hoàng tử vương phi đã tới, gặp mặt chỉ có hàn huyên, chỉ nghe nội thị xướng danh, mọi người chia làm hai dãy bên trong điện, mới thấy hoàng thượng và Hoàng hậu sóng vai vào điện. Mấy phi tần sau lưng, mọi người quỳ lạy. Hoàng đế hô bình thân, mọi người lại lạy, mới ngồi xuống.
Hoàng đế đang mặc trách bào[1] vàng sáng thêu mây tím hạc trắng. Đây là thường phục, sắc mặt hiền lành. Ánh mắt sắc bén thấy rõ, quét qua mọi người, nhìn đến Hách Liên Du, lại hiển lộ vài tia hiền lành của phụ thân: “Tử Thanh, ngồi bên cạnh trẫm.”
Lúc này mọi người sớm đã ngồi xuống. Hà Hoàng hậu bên cạnh Hoàng đế. Thái tử, hoàng tử và chúng tần phi phân trái phải hai bên. Tiếp theo mới là chúng vương phi Đế Cơ. Hoàng đế ra một lời này, chúng hoàng tử đều ngạc nhiên nhìn về phía thái tử, rốt cuộc có chút hả hê. Gương mặt tuấn lãng của thái tử mỉm cười nói không sao cũng không nhúc nhích.
Hà Hoàng hậu tươi cười: “Còn không mang thêm đĩa cho Thượng Thư Đại nhân, thất thần làm cái gì.”
Tào Đức tự mình thêm vị trí cho hắn, sắc mặt Hách Liên Du vẫn như thường, nói: “Tạ thánh ân.”
Đế Cơ vốn dĩ ngồi cùng một chỗ, chỉ thấy một nữ tử diễm lệ liên tiếp nhìn về phía Hoàng đế, búi tóc dày đậm như gấm như mây cài một cây trâm hoa thược dược màu vàng, nổi bật lên khuôn mặt như trăng sáng. Áo ngắn tứ hợp tua tua như ý, rơi xuống váy màu đỏ thạch lựu. Bên hông treo cẩm thạch cá nhả châu, nhẹ nhàng kìm giữ làn váy lay động, thật là cao quý diễm lệ. Đúng là Chiêu Dương.
Chợt nghe một hồi mùi thơm lạ lùng quanh quẩn. Nguyệt Dương cực kỳ hâm mộ hỏi: “Chiêu Dương tỷ tỷ xông hương gì, thật là thơm!” Giọng Hoa Dương ê ẩm: “Đó là hương Tây Vực, nghe nói phụ hoàng chỉ thưởng Hoàng hậu nương nương và Chiêu Dương tỷ tỷ.” Đế Cơ khác tất nhiên là vừa ghen tỵ vừa ao ước. Chiêu Dương chỉ mím môi cười.
Không biết Hách Liên Du nói gì đó, trên mặt hai người Đế hậu đều vui vẻ. Hà Hoàng hậu nói nhỏ vài câu bên tai Hoàng đế. Hoàng đế vuốt cằm, cười nói: “Chiêu nhi, đến bên cạnh trẫm, đều là người trong nhà, không cần giữ lễ tiết như vậy. Trẫm còn muốn nghe ngươi kể vài chuyện vui.”
Mặt Chiêu Dương lộ vẻ vui mừng, mím môi xinh đẹp cười tạ ơn: “Tạ phụ hoàng mẫu hậu.”
Chiêu Dương đi sang ngồi, cười cười nói nói với ba người. Bức tranh người một nhà vui vẻ hòa thuận, những người khác như trở thành người ngoài. Sắc mặt thái tử xấu hổ, không nói tiếng nào ngồi ở chính giữa Hách Liên Du và hoàng thượng, rốt cục không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói với Hoàng đế rồi nửa chừng rời tiệc. Thái Tử Phi muốn nói lại thôi, đôi mắt trông mong nhìn hắn rời tiệc mà đi.
Nam nữ trái phải hai bên, Kim Đồng Ngọc Nữ, ông trời tác hợp đó là bình thường. Mọi người thấy nhưng không thể trách. Ánh mắt lại mập mờ đến cực điểm. Đế Cơ đều nói, ngày thường Chiêu Dương mặc dù lui tới mật thiết cùng Hách Liên Du. Hoàng đế vẫn mắt nhắm mắt mở, công nhiên gọi hai người đến ngồi cùng như vậy. Nhưng vẫn là lần đầu, xem ra chuyện tốt của hai người đã tới gần. Thượng Quan Mạn đột nhiên cảm thấy bực bội, nhìn thấy Ngô Tiệp Dư đang lôi kéo Cố Tiệp Dư nói chuyện, cũng ra khỏi buổi tiệc.
Vô thức đi tới gốc cây bạch quả[2] già trước điện, gió thổi qua, tiếng xào xạc vang lên. Ánh mặt trời chói mắt từ dưới mái hiên chiếu xuống, rơi xuống trên áo đỏ thẫm thêu chỉ vàng rậm rạp, rực rỡ tràn ngập các loại màu sắc, nhưng nhìn người nọ lại chỉ thấy cô tịch.
Nàng đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn hồi lâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng gọi: “Tam ca.”
Thái tử quay đầu lại, nhìn thấy nàng bỗng mỉm cười: “Thập nhị muội, là muội à.” Lại nói: “Không ở bên trong cùng Tiệp Dư, đi ra đây làm gì.”
Nàng nói: “Ở trong đó buồn bực, đi ra ngoài hít thở không khí.”
Sau đó là một khoảng lặng, ánh sáng chiếu vào trong điện, phản chiếu ánh vàng xinh đẹp của những đồ vật bằng vàng. Gió xuyên qua tạo ra một tiếng rất nhỏ. Thái tử cúi đầu, cười nói: “Muội cũng nhìn thấy, trong mắt phụ hoàng đâu còn có đứa con trai như ta.”
Nàng nhíu mày nói: “Tam ca hồ đồ rồi, phụ hoàng dù có yêu thương Hách Liên Du, nhưng trên người của ca mới giữ máu phụ hoàng, đây là điều không ai có thể thay đổi.” Hắn không khỏi cười lạnh: “Giữ lại máu của người thì thế nào, vị trí thái tử này chẳng qua là hữu danh vô thực mà thôi.” Nàng bỗng nhiên ngơ ngẩn, không nghĩ hắn lại nói ra lời nói ủ rũ thế này, nhất thời cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Thái tử nhất thời nhanh miệng, nói xong đã có chút ít hối hận, thấy nàng ngây ngốc đứng ở đó, hoa phục nặng nề giống như có thể đè bẹp thân thể gầy yếu của nàng, liền cảm thấy áy náy, nói: “Thập nhị muội, ta...... ta chỉ muốn....”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng của hắn chau lên, đen bóng lo lắng, áy náy như đứa trẻ, không khỏi ôn nhu nói: “Tam ca phải nhớ rõ, họa là từ miệng mà ra.”
Thái tử mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cô hiểu.”
Thượng Quan Mạn trong lòng vẫn nhớ đến ngọc tỷ, lại không biết gi¬ao cho hắn như thế nào mới tốt. Ngọc tỷ này là một thứ bỏng tay, nhưng cũng là một lợi thế cực tốt. Nếu thái tử dâng ngọc tỷ lên, danh chính ngôn thuận giải quyết cái hoạ nhức đầu này, còn có thể hòa hoãn quan hệ phụ tử đây là việc nhất cử lưỡng tiện.
Nàng thầm nghĩ, nên tìm một cơ hội đưa cho hắn mới phải.
Sau tiệc Hoàng đế mang theo chúng hoàng tử du hồ. Hách Liên Du đương nhiên cũng ở trong đó. Trong nội tâm thái tử không vui, liền tìm cớ trở về phủ. Hà Hoàng hậu kêu chư vị tần phi giúp việc nhà. Cố Tiệp Dư cũng không tiện từ chối, đến cuối cùng chỉ còn lại mình nàng.
Trong nội cung mới trồng hoa hải đường. Cành hoa trắng nõn kiều diễm, từ xa nhìn lại, đủ màu rực rỡ. Nàng nhớ tới khi còn bé cũng cực kỳ yêu hoa, mỗi khi nở liền làm rộn muốn ra ngoài hái. Hoa trong nội cung nàng không được đυ.ng đến, bị phát hiện là sẽ bị một trận đòn. Mẫu thân khéo tay, dùng lụa dư làm thành cánh hoa, tìm chút ít hương rắc lên, cắm ở trên tóc, mỗi lần khẽ cử động, hương thơm phảng phất như là hoa thật.
Chợt cảm thấy sau lưng có người. Thân thể nàng bị xiết chặt, đang muốn quay đầu lại, miệng lại đột nhiên bị người bịt lại từ phía sau. Trên người người nọ xông hương. Mùi hương nồng đậm thấp kém vô cùng. Nàng ù tai, đến mức cơ hồ không thở nổi, cũng không biết người nọ dùng bao nhiêu lực, không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại thì lại nghe cả phòng ầm ĩ, hình như có người đang buộc chặt cổ tay của nàng, làm cho nàng không thể động đậy. Một bàn tay hung hăng véo nàng. Nàng lập tức nhíu lông mày. Nàng thực sự đã tỉnh. Mắt bị bịt kín. Nàng càng muốn giãy dụa. Lực đạo trên cổ tay lại nặng hơn. Hình như có người đến trước mặt, mùi hương rất nhẹ, nhẹ thoáng qua chóp mũi, là mùi hương tốt nhất. Người ngoài cung tất nhiên không dùng đến, nàng bất giác thở phào một cái, may mắn nàng còn đang trong nội cung. Mặc dù không biết là bị người phương nào trói lại, còn một chút may là vẫn còn ở trong cung. Nàng dù sao cũng là Đế Cơ của Thánh Thượng. Họ tối thiểu sẽ không lấy mạng của nàng. Cũng không biết hành động người nọ ra sao, chỉ nghe tiếng ống tay áo tuôn rơi, liền có một giọng nói già khuyên nhủ: “Chủ tử, đừng đánh mặt, sẽ khiến cho người ta lưu lại chứng cớ.”
Nàng biết là vì che giấu thân phận nên gọi vậy, trong cung này, “Chủ tử” ở đâu ra. Nàng kia dường như giận dữ phất tay áo, mang theo gió thổi qua hai má của nàng, làm tóc bay loạn..
Có tỳ nữ tiến lên cởi cổ áo của nàng. Móng tay giòn lạnh cào trên cổ, làm cho nàng run rẩy một hồi. Nô tài lại thuận thế cào mạnh từ cổ nàng xuống, đau đến nhíu mày. Nàng chán ghét nhíu mày: “Cút ngay.”
Chỉ nghe thanh âm vừa rồi cười vang lên: “lại còn bướng bỉnh, để xem lát nữa ngươi còn bướng bỉnh không.” Liền cất giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa.” Ngay lập tức liền nghe thấy vài cung nữ cùng đáp: “Xong cả rồi ạ.”
Lòng của nàng đột nhiên lạnh, tiếng to lớn như thế, chỉ sợ chủ nhân sau lưng cũng không đơn giản, nói không chừng liên quan đến những phi tần trong nội cung. Ý nghĩ trong đầu nàng xoay nhanh, suy nghĩ mẫu thân không biết có vô tình đắc tội người nào hay không, tạo được cơ hội cho người ngáng chân bà, nhất thời liền toát ra một thân mồ hôi lạnh. Trên đầu chợt nhẹ, vật trang sức trên tóc liền bị giật mạnh xuống. Đau đến mức mắt nhòa lệ, y phục trên người đột nhiên bị xé rách đến tận thắt lưng, da thịt tuyết trắng cả thân liền lỏa lồ bên ngoài, mang theo cảm giác mát lạnh như kim châm. Trong nội tâm nàng sớm đã hiểu được phần khuất nhục này không thể thoát, nhục nhã đến tận đây, thân thể sớm đã run rẩy không ngừng.
Nàng ngẩng đầu lên, cắn răng lên tiếng: “Ta không biết các ngươi là ai, nhưng xin ngươi nhớ kỹ, hôm nay đυ.ng đến ta một phần, ngày khác nhất định trả lại gấp mười!”
Vừa mới nói xong, trên mặt liền ”Bốp” đã trúng một bạt tai mạnh mẽ, chỉ nghe thanh âm kia liên tiếp khuyên nhủ: “Chủ tử bớt giận.” Quay mặt lại cả giận nói: “Đâm cho ta!”
Ngự hoa viên như ngập trong biển hoa, Hoàng đế làm như tâm tình vô cùng tốt, dẫn chúng hoàng tử bước chậm trong đó, thỉnh thoảng sung sướиɠ cười to, có nội thị lặng lẽ đến trước mặt Hách Liên Du, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Hắn có chút nhăn lông mày, quay đầu chỉ thấy nói nhỏ vài tiếng với Hoàng đế đang cùng các hoàng tử cười cười nói nói, rồi mới lặng lẽ xuống dưới.
Trên vai cực đau đớn, hình như có kim vô cùng nhọn lại cứng cắm vào trong thịt, lại mạnh mẽ rút ra. Trên trán nàng thấm mồ hôi, cực lực cắn răng. Nàng đã dần mất sức ngã xuống đất, hình như lại có kim đâm xuống. Nàng cơ hồ rõ ràng cảm thấy được cây kim vào trong thịt. Thân châm nguội lạnh và máu thịt ma xát phát ra tiếng chói tai.
Đó là hình phạt riêng trong nội cung quen dùng trừng phạt cung nữ. Loại phương pháp này không dễ bị người khác phát giác, cũng không phát ra sự cố, lại vô cùng tàn nhẫn đau đớn nhất, làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Trong nội tâm nàng đau đớn, nỗi đau như mồi dẫn lửa, lan đến tất cả khung xương. Trên người đều đau đớn, dường như lập tức có thể sụp xuống, không thể chống đỡ nổi thân thể này của nàng. Nàng không khỏi hoảng hốt nghĩ, không phải sẽ chết chứ.
Hình như thấy nàng muốn ngất đi, thanh âm kia rất xa vang lên: “Đủ rồi, cũng đừng để xảy ra án mạng.” Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn xuyên qua bên người nàng, cổ tay được tháo ra, vô lực rủ xuống trên mặt đất, bước chân càng lúc càng xa. Chóp mũi của nàng vẫn lượn lờ mùi thơm, trong đầu đột nhiên lóe lên, lửa giận thẳng đến mi tâm, trong nội tâm lạnh đi: “Đúng là nàng ta!”
Ý thức dần dần mơ hồ, rốt cục chống đỡ không nổi, ngất đi, lại vẫn không quên cố gắng kéo lại y phục của mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh, hoảng hốt làm như năm mười mấy tuổi, một mình ở trong phòng ngủ trưa. Phía ngoài có ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng trên màn hơi mỏng, kỳ quái, bóng lá cây chiếu lên chiếc rèm nhảy nhót, như là ánh nến buổi tối hắt hiu. Trong phòng mùi cháo ấm bốc lên, biết là phải dùng cơm trưa rồi, chợt nghe một thanh âm màn trúc bị chạm vang lên. Cố Tiệp Dư rảo bước tiến vào phòng, cười mắng: “Mau dậy đi, lười như vậy, để xem từ nay về sau ai dám lấy con.”
Trong nội tâm đột nhiên lướt qua chua xót, nàng gần muốn khóc lên, mới phát giác dưới mặt lạnh buốt, hình như sắp đông cứng rồi. Nàng gi¬an nan mở mắt, thấy mình bị bỏ lại trong một ngôi đền bỏ hoang. Trong điện âm u tối lạnh, chính mình nằm vật xuống trên mặt đất, tứ chi đã tê dại.
Mới phát giác động một ngón tay đều khó khăn, chỉ cần động đậy, liền khiến toàn thân đau đớn, thân thể càng không dám nhúc nhích, nàng nằm trên mặt đất một hồi, rốt cục miễn cưỡng ngồi dậy.
Cửa điện lại đột nhiên mở, ánh sáng mạnh ùa vào, làm cho mắt nàng đau nhức. Nàng không tự giác nghiêng đầu, lại tạo ra một trận đau nhức. Ánh sáng từ cửa ra vào bắn tới chiếu sáng đá xanh trên mặt đất tối như mạ vàng. Ánh sáng dụng lên một bóng người màu tối cao to, kéo dài đến bên chân của nàng.
Nàng ngửa mặt lên nhìn sang, đúng là hắn.
Hắn mặc trên người triều phục màu tím, bị ánh sáng sau lưng chiếu, quanh thân lại thành màu ánh kim. Ánh sáng chiếu vào ngọc hắn mang theo trên lưng, chỉ cảm thấy mỏng như cánh ve, sáng long lanh nhức mắt. Hắn chắp tay đứng ở cửa ra vào nhìn nàng, trong đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch lóe sáng khó dò.
Bóng người cao quý chói mắt, xa xôi làm như không thể chạm tay.
Hắn bước nhanh đến đỡ nàng. Nàng đột nhiên sinh chán ghét. Tay áo rộng lạnh lùng phất qua đầu ngón tay thon dài của hắn, liền lảo đảo đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bước qua trước mặt hắn.
Chưa đi vài bước, trước mắt tối sầm lại.
Tỉnh lại đã thấy màn lụa mềm mại, hương ấm nhẹ nhàng, ánh đèn mờ nhạt loang lổ đầy đất. Màn lụa rủ xuống thấp thoáng hé mở, chỉ mơ hồ thấy bài trí trong phòng. Nàng nằm sấp trên chăn tơ lụa phủ gấm, da thịt trên lưng lại một tia cảm giác mát thấm. Lúc này mới cảm giác trên người mình không có mảnh vải, đột nhiên liền một thân mồ hôi lạnh, giãy dụa đi tìm vật để mà che. Đầu vai lại bị một người không thương hương tiếc ngọc kéo trở về.
Tay của người kia mang theo cảm giác mát nhàn nhạt, như dòng sông chập chờn trong ngày mùa hè, chợt có mùi hương cực nhẹ ùa lại. Thân thể của nàng dần dần căng thẳng, lại cúi đầu vùi mặt trong chăn phủ gấm, cơ hồ ngừng thở, liền thấy ngón tay lành lạnh của người nọ đặt trên da thịt. Sau đó dùng tay chấm thuốc mỡ từ từ xoa. So với ôn nhu thiếu một phần, so với thô bạo nhiều một phần. Nghĩ đến trong phòng trừ hắn ra cũng không có người khác. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe đồng rò một tiếng ”Đinh” giòn vang, sau đó chính là trầm mặc đáng kể. Bên giường thả một chiếc đèn hoa sen, ngọn đèn xuyên thấu qua màn mỏng rơi xuống trên mặt, có lẽ chính là ảnh mờ nghiêng loang lổ.
Mặc dù không biết đang ở đâu. Thượng Thư Đại nhân tiếng tăm lừng lẫy tự mình bôi thuốc cho nàng, quan tâm nàng như thế, cũng làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Giương mắt nhìn hắn, giống như đang suy đoán dụng ý thực sự của hắn. Bỗng giật mình tay của hắn theo lưng một đường xuống phía dưới, một đường lành lạnh lại như có lửa thiêu, cuối cùng đỏ mặt, quay lại nói: “Ta tự mình làm.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Trách bào: là loại áo hơi ôm vào người, chứ không rộng thùng thình...
[2]Cây bạch quả: