” Hí Thiên đại nhân!” Một người từ phía sau vừa thở hồng hộc vừa gọi theo, thấy Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liền vô cùng trịnh trọng đưa nàng một thϊếp mời mạ vàng nhìn vô cùng xa hoa.
” Rốt cuộc ta cũng tìm được ngài, đây là Thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài. Điện hạ hiện tại đã đi Phù Quang rừng rậm nên không thể tự mình đến đây đưa thiệp cho ngài, mong ngài lượng thứ cho. ”
Tờ thϊếp mạ vàng khi nãy là thiệp mời của hoàng tộc, trên mặt thϊếp mời vẫn mơ hồ cảm nhận được có nguyên khí dao động.
” Cung yến sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói mà nói, trong ký ức khi Huệ Văn Trưởng công chúa vẫn còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường vào cung đi lại nhưng lúc đó tính tình của nàng quá hèn nhát khϊếp đảm nên Hoàng Hậu cũng không thích nàng.
Lần cung yến này là do Hoàng Hậu thiết đãi. Tuy nói chỉ là tiệc rượu bình thường nhưng chỉ cần nhìn loại thiệp mời xa hoa như thế này thì hiển nhiên rất nhiều đại nhân vật trong Lâm Hoài thành đều sẽ đi.
Trưởng công chúa phủ nhất định cũng sẽ nhận được mời, bất quá hiện giờ Thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt có thể lấy lý do bị ốm để có thể không đi.
” Là cung yến do Hoàng Hậu nương nương thiết đãi, đại nhân ngài chính là khách quý! ”
“Đa tạ ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, sau khi cẩn thận thu lại thϊếp mời liền xoay đầu rời đi.
Nàng hiện tại đang đi về phía có tiếng đàn phát ra hôm qua. Nơi này tương đối hẻo lánh ít người nhưng riêng tòa nhà này lại được thủ vệ vô cùng sâm nghiêm. Đội ngũ tuần tra qua lại liên tục, không hề buông lỏng một phút nào.
Địa phương rách nát nhìn kiểu nào cũng không thấy bắt mắt này làm sao lại bị canh phòng gắt gao như vậy nhỉ?
Hoàng Bắc Nguyệt vừa đến gần một chút lập tức bị một tên lính tuần tra phát hiện. Hắn nhanh chân bước đến, nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, thân hình nhỏ gầy, trên người tản ra một loại khí chất tao nhã thần bí khiến hắn cũng không dám khinh thường, khẩu khí cũng tương đối khách khí:
” Nơi này là cấm địa, thỉnh các hạ nhanh chóng ly khai!”.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn cửa gỗ cũ kỹ kia. Nàng dù tò mò nhưng cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, vừa xoay người định bỏ đi thì chợt thấy trên đường lớn xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía sau cũng có rất nhiều võ sĩ đi theo. Thoạt nhìn bọn họ không giống như đang bảo vệ ngược lại là giám thị thì đúng hơn!
Mắt hơi híp lại, Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thắn lùi vào một góc, yên lặng nhìn.
Chiếc xe ngựa kia dừng lại ở đại môn, tên võ sĩ lúc nãy ngăn cản nàng vẻ mặt cương trực công chính đi đến trước cửa xe ngựa, nghiêm giọng nói:
” Vương tử đã trở lại, mời ngài xuống xe để tại hạ lục soát!”
Về nhà còn bị lục soát nữa? Thế giới này cái gì cũng có nha.
Võ sĩ kia vừa nói xong, màn xe đã bị xốc lên, lộ ra một gương mặt phẫn nộ.
” Điện hạ đang bị bệnh, ngươi còn muốn lục soát cái gì? Chúng ta có bao giờ giấu đồ đâu chứ?”
” Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ta bất quá chỉ là kẻ chấp hành, thỉnh Vũ Văn đại nhân thứ lỗi.”
” Địch, không sao đâu ” (anh kia tên là Vũ Văn Địch nha mọi người, anh Dực nhà ta gọi thân mật là Địch thôi)
Thanh âm hư nhược từ trong xe ngựa vọng ra, mờ ảo trầm thấp, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đi. Một cánh tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra: ” Dìu ta xuống xe đi.”
Nghe được thanh âm này, khuôn mặt tên võ sĩ cũng thoáng hòa hoãn vài phân, ánh mắt cũng thoáng mang vài phần tôn trọng.
” Dực vương tử, đắc tội rồi. ”
” Không sao, là do Địch quá thất lễ.” Giọng nói ôn hòa nhàn nhạt, giống như một lực lượng vô hình khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Dực vương tử? Hoàng Bắc Nguyệt lục soát trong ký ức, tìm kiếm kí ức về các vương tử của các nước…….
Ân? Mười năm trước Nam Dực quốc cùng Bắc Diệu quốc chiến tranh liên miên, cuối cùng hòa giải, trao đổi con tin với nhau. Chẳng lẽ hắn là con tin hòa giải của Bắc Diệu quốc lúc trước hay sao? (lúc trước mình ghi nhầm thành Bắc Dực quốc, mọi người thông cảm cho mình ạ T^T).
Bắc Diệu quốc đưa tới con tin là Cửu vương tử Phong Liên Dực lúc ấy chỉ mới có sáu tuổi. Nhớ năm đó, Huệ Văn Trưởng công chúa đã tự mình dẫn người ra khỏi thành đi nghênh đón vị Cửu vương tử nhỏ tuổi này.