Chương 1141: Đi sứ phương Bắc 4

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi trong đại điện trống trải, chậm rãi cười rộ lên "Chúng ta sẽ gặp lại một ngày nào đó!"

Cung yến chưa chấm dứt nàng đã sớm rời đi, ngày thứ hai thay trường bào màu đen đi bàn chuyện hòa đàm cùng đại thần Nước Bắc Diệu.

Loại đại sự này An Quốc công tự nhiên tham dự, lại nói tiếp, dù sao cũng là lão hồ li đa mưu túc trí, trên bàn đàm phán khôn khéo giảo hoạt, trực tiếp làm mấy vị đại thần Nước Bắc Diệu phẫn nộ.

Chỉ cần lần này hoà đàm thành công, An Quốc công sau khi trở về thì thanh thế ở quốc nội càng tăng lên, gia tộc của hắn vẫn dã tâm bừng bừng.

Hoàng Bắc Nguyệt ở một bên mắt lạnh nhìn hắn, cũng không xen miệng, chỉ thời điểm mấu chốt mới mở miệng nói đôi lời, thường thường đều là tính quyết định.

Dần dần, đại thần lão luyện Nước Bắc Diệu cũng nhìn thấy hai người bọn họ bất hòa, liền nhân cơ hội đánh rắn leo cây, tiêu diệt từng bộ phận, từ mười hai bến cảng thông thương sửa vi thành bảy tòa.

Đây chỉ sợ là nhượng bộ lớn nhất của Nước Bắc Diệu, nếu không biết điểm dừng thì đàm phán có thể trở mặt.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn giằng co cùng bọn họ, mặc kệ thế nào, Nước Nam Dực đã đạt được ích lợi lớn nhất, bởi vậy gật đầu đồng ý, ký tên công nhận ở hiệp ước.

An Quốc công trong cơn giận dữ không nể mặt phất tay áo bỏ đi.

Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ cười cười, từ xưa đến nay, chính trị gia cùng quân nhân đều không giống nhau, bọn họ muốn ích lợi lớn nhất, nhưng quân nhân thường thường cân nhắc vì ích lợi mà trả giá lớn nhất.

Nhưng lúc này đàm phán cũng làm cho trong lòng lão hồ ly kia gieo mầm mống oán độc đối với nàng.

Hoà đàm chấm dứt, nàng tự mình tiến cung gặp mặt Phong Liên Dực, tự tay mang hiệp ước thư giao cho hắn, hai bên trao đổi.

Từ đó về sau, hai nước nam bắc, kinh tế vãng lai càng đơn giản, không có chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức, đều là đại vui mừng.

Lúc hoà đàm thần kỳ thuận lợi, trừ An Quốc công hơi không thoải mái thì không hề có trở ngại gì.

Trước Phong Nhã Ngọc đã từng nói với nàng, Nước Bắc Diệu có không ít đại thần phản đối nghị hòa lần này, đối với việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà trả giá lớn nên hận nàng thấu xương, trước khi nàng tới đã mưu đồ bí mật phải diệt trừ nàng.

Nhưng hiệp ước đã hoàn thành cũng không thấy những người đó hành động.

Dựa theo lối suy nghĩ trước sau như một của Hoàng Bắc Nguyệt, việc này tuyệt đối bất bình thường!

Trở lại dịch quán liền lập tức dặn dò đám người A Tát Lôi gia tăng đề phòng, đồng thời thu thập hành trang chuẩn bị rời khỏi Nước Bắc Diệu!

"Vương, bên ngoài có người muốn gặp ngài." Một dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp chạy vào, vẻ mặt nhắn nhó nói.

"Không phải đã nói không tiếp khách sao?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nàng đem một tầng nước thuốc bao phủ hiệp ước, đồng thời phong ấn khí tức của mình cùng Chiến Dã ở phía trên.

Chuyện Hiệp ước thư trọng đại, nếu thật sự phát sinh biến cố ở Nước Bắc Diệu thì nàng đưa hiệp ước thư trở về, chỉ Chiến Dã mới có thể xem qua, đừng ai nhúng tay vào được!

Khuôn mặt người nọ trẻ tuổi phình đến đỏ bừng, nói: "Người nọ rất lợi hại, mấy huynh đệ chúng ta đều không có cách cự tuyệt cô ta, không thể làm gì khác hơn là đi vào thông báo."

"A?" Hoàng Bắc Nguyệt một suy nghĩ, biết là ai, mỉm cười, nói: "Mời vào đi, đừng chậm trễ khách quý."

Người nọ lúc này mới hoan hỉ vui mừng đi ra ngoài, sau một lát dẫn theo một phụ nữ mặc áo choàng phấn màu tím đi vào, bước chân nhẹ nhàng, thướt tha sinh tư, kẻ khác tuyệt đối thất thần sợ sệt.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, cười nói: "Hoàng hậu nương nương có địa vị cao lại nhân nhượng người có địa vị thấp mà tới thăm, không tiếp đón từ xa, thất lễ."

Áo choàng phấn màu tím nhẹ nhàng bị kéo xuống, lộ ra gương mặt Ngụy Yên Nhiên xinh đẹp tuyệt luân, ánh nhìn trong suốt uyển chuyển đều là mị hoặc.

Người dẫn cô ta vào như chạy trốn chạy vội ra ngoài, làm sao dám dừng lại lâu?

"Công tử khỏe không." Nhìn trường bào màu đen của nàng, tóc dài buộc lên, tư thế oai hùng hiên ngang, đúng là không hề thay đổi.

Trên thực tế, khuôn mặt này đã sớm khác trước, nhưng cặp mắt kia vẫn đen nhánh như mực, lòe lòe tỏa sáng, khí tức trên người vẫn tôn quý như vậy.

Nghe khẩu khí Ngụy Yên Nhiên có chút lạnh như băng, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác hơn là yên lặng thở dài một hơi. Đào hoa của nàng thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười a, nam nữ đều ăn thì là chuyện tốt hay xấu đây?

"Mời Hoàng hậu ngồi, ta sai người ngâm một bình trà ngon đến" Hoàng Bắc Nguyệt đi tới sau bàn.

Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Không cần, ta đến muốn nói mấy câu cùng ngươi."

"A, vậy tại hạ rửa tai lắng nghe." Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng đứng lại, đối mặt với phụ nữ xinh đẹp này, nàng cũng không tiêu hóa nổi.

Không biết lúc Phong Liên Dực đối mặt cô ấy có tí xíu dao động nào không đây?

Mặc dù tuyệt đối tin tưởng hắn, nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Yên Nhiên, niềm tin của nàng bắt đầu dao động... Cô ấy thật sự rất đẹp!

Hả, hiện tại nàng không phải ghen chứ?

Ngụy Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, cô ta mặc áo choàng, bao phủ chặt chẽ chính mình, không cố ý dùng mị thuật với nàng. Nhưng hành động lại toát ra một ít kiều thái.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xấu hổ không thôi, đều là phụ nữ, nàng thật sự là quá thua kém...

"Công tử còn nhớ năm đó ở Nước Bắc Diệu, đã đáp ứng chuyện của Yên Nhiên không?" Ngụy Yên Nhiên dịu dàng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, mi tâm không tự giác nhíu một chút, nàng đương nhiên nhớ kỹ đã đáp ứng Ngụy Yên Nhiên sẽ mang cô ta rời khỏi mảnh đất này, cùng đoàn tụ với mẫu thân cô ta, vĩnh viễn thoát khỏi uy hϊếp của Ngụy Võ Thần.

Nhưng sau lại xảy ra nhiều chuyện, nàng thân bất do kỷ, không thể giúp Ngụy Yên Nhiên...

Ngụy Yên Nhiên làm bộ không nhìn thấy động tác cau mày của nàng, ngược lại mang theo một chút mị hoặc tươi cười hỏi Nghe nói công tử đã diệt trừ Ngụy Võ Thần, vậy khi nào công tử mới có thể mang Yên Nhiên rời đi đoàn tụ cùng mẫu thân đây?"

Đôi mắt như nước hồ mùa thu trong suốt phát sáng, trong suốt như là dòng suối dưới ánh trăng làm mê hoặc người.

Hoàng Bắc Nguyệt căng thẳng trong lòng, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Mẫu thân Ngụy Yên Nhiên...

Lúc đầu nàng khiến Ngụy Võ Thần đầu hàng, bởi vì Anh Dạ chết mà áy náy không yên, hơn nữa Ngụy Võ Thần đã không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc Chiến Dã cùng Vũ Văn Địch tiến vào thủ đô nước Đông Ly cũng không gϊếŧ bất cứ người dân nào. Còn đối xử tử tế với cả những người từng là quý tộc hoàng tộc.

Nhưng nàng không biết Ngụy Võ Thần vẫn hung tàn như vậy, sau khi hắn khiến hoàng đế nước Đông Ly đầu hàng liền ra lệnh mang theo mấy đứa con hắn thích, còn lại tất cả nữ quyến đều gϊếŧ sạch, không để lại một tên!

Chuyện này Ngụy Võ Thần giá họa cho hoàng tộc, kì thực là hắn chính mình xuống tay.

Chờ lúc Hoàng Bắc Nguyệt biết đã là thật lâu sau.

Mẫu thân Ngụy Yên Nhiên cũng không thể tránh được...

"Hoàng hậu..." Cổ họng nàng khô sáp, không biết mở miệng như thế nào "Mẫu thân ngươi..."

"Công tử có phải đã cứu ra rồi?" Ngụy Yên Nhiên trong suốt mà cười "Công tử đáp ứng rồi."

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta không cứu được, bà bị Ngụy Võ Thần gϊếŧ."

Ngụy Yên Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi, qua hồi lâu, nụ cười mới chậm rãi biến mất, trên mặt yêu mị hiện đầy băng sương.

"Đa tạ công tử nói nói thật với ta." Ngụy Yên Nhiên khóe miệng cười lại "Người như ngươi sao có thể để lời nói của ta trong lòng chứ? Ta kỳ thật chưa bao giờ dám ôm hy vọng ngươi có thể sẽ giúp ta?"

"Lúc ấy xảy ra nhiều chuyện, ta không biết Ngụy Võ Thần ác độc như vậy."

"Kỳ thật như vậy cũng tốt, cả đời mẫu thân rất thống khổ, ngay cả lúc sinh ta đều bị khóa xích sắt, Ngụy Võ Thần nhìn trúng chỉ là huyết thống ảo thuật của bà mà thôi. Bà hiện tại chết đi coi như chấm dứt thống khổ."

Ngụy Yên Nhiên đứng lên, hai mắt có chút ướŧ áŧ, ả cúi đầu xoa xoa nói:"Công tử, ta đi."

Nhìn phụ nữ đau khổ xinh đẹp, Hoàng Bắc Nguyệt áy náy nói: "Hoàng hậu, ta có thể giúp ngươi cái gì?"

"Không dám, công tử không chung một thế giới với ta, ngài cao cao tại thượng, ta ti tiện như đất, cần gì lãng phí thương hại?"

"Ngươi là hoàng hậu Nước Bắc Diệu, cao quý hơn bất cứ ai!" Hoàng Bắc Nguyệt sửa lại lời của nàng.

"Hoàng hậu?" Ngụy Yên Nhiên cười lạnh "Ta lên làm hoàng hậu như thế nào thì công tử hiểu rõ nhất, không có ngươi thì làm sao ta có thể làm hoàng hậu?"

Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững, không dám tiếp tục nói, Ngụy Yên Nhiên mặc dù không biểu lộ ra, nhưng nàng nhìn thấy ở trong bi thương đã cất giấu nguy hiểm.

Trong lòng hiện lên một tia bất an, nàng ngẩng đầu, Ngụy Yên Nhiên đã kéo áo choàng, bước nhanh ra ngoài.

"Yên Nhiên! Không nên làm chuyện điên rồ!" Hoàng Bắc Nguyệt hô to.