Chương 1132: Công thành đoạt đất 3

"Không thể nào!" Thiên Quỳ điên cuồng hô to, không để ý xông lên, chỉ biết lặp lại một câu nói kia.

Vương tỉ đã bị phá hủy, trên người ả không có bất cứ khế ước gì! Không có bất kỳ kẻ nào có thể ra lệnh cho ả!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn ả, ả còn chưa nhích lại gần, bùa chú màu đỏ đã sáng trưng lên, ánh sáng đỏ chói mắt bắn ra, trong nháy mắt đã bao phủ Thiên Quỳ ở trong.

"Hú hú hú..." Thiên Quỳ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng kêu khiến người khác dựng tóc gáy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thoải mái.

Đợi ánh sáng tan hết, Thiên Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong mắt tràn ngập không thể tin.

Đây là bùa chú thật sự, có thể khiến ả hoàn toàn thần phục...

Nhìn một màn này, ánh mắt Quân Ly chợt lóe sát ý lạnh lùng, không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt còn giữ lại một con bài chưa lật.

Chẳng trách ngày đó nàng có thể tùy tiện phá hủy vương tỉ, hóa ra nàng căn bản không cần vương tỉ, có thể tùy ý khống chế Ma thú Địa ngục Thiên Quỳ!

"Xú nha đầu......" Xem ra Yểm cũng là suy nghĩ cẩn thận hành vi Hoàng Bắc Nguyệt ngày đó, trong lòng càng phẫn nộ, bởi vậy rít lên, hung tàn nói "Bổn đại nhân hôm nay sẽ không cho cô ta còn sống trở về!"

"Ngươi muốn động thủ sao?" Quân Ly hỏi.

"Thiên Quỳ vô dụng, ngươi kéo ả đừng làm vướng bận! Ta đi xử lý Xú nha đầu kia!"

Vừa lúc hắn cũng muốn thử xem Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm đầy đủ có còn tiện tay hay không. Vũ khí này đã thiệt nhiều năm không gϊếŧ được người!

Hoàng Bắc Nguyệt giương mắt nhìn bóng dáng Yểm đến gần, đối với Yểm, nàng cũng không dám khinh địch như Thiên Quỳ, cắn nát ngón tay, lấy máu viết bùa.

"Ta lấy khế ước ra lệnh, ngăn hắn lại!" Nàng ra lệnh cho Thiên Quỳ, mà xem ra Thiên Quỳ tựa hồ cũng không dám đi ngược lại bùa chú.

Hai con mãnh thú trong Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức nhằm phía Yểm, nhưng nửa đường lại bị một cây roi mảnh cuốn lấy.

Hai con gầm nhẹ liền bị kéo sang một bên.

Ngay cả Quân Ly cũng ra tay!

Biết đại sự không ổn, Hoàng Bắc Nguyệt không tiếp tục quản Thiên Quỳ, để ả kéo Quân Ly tốt là được! Nếu không Quân Ly cùng Yểm hợp lực đối phó nàng thì mới đau đầu!

Nàng quay người lại, tạm thời không tiếp chiêu Yểm mà là bay nhanh rời khỏi vương điện, chạy đi ra bên ngoài.

Đã có được Chú ấn Phong nên tốc độ của nàng cực nhanh, giống như một trận gió lốc, rời đi phạm vi công kích của Yểm.

Lưỡi hái của hắn chém vào không khí, lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng theo đuôi nàng đi ra ngoài.

Từ Thành Tu La đi ra, ở trong rừng rậm sâu thẳm, hai người ngươi chạy ta đuổi, trong lúc ngắn ngủi giao thủ, không biết phá hủy bao nhiêu cây đại thụ trăm năm tuổi.

"Xú nha đầu, ngươi cho rằng có thể chạy được không?" Đuổi theo hồi lâu, Yểm mất hết kiên nhẫn, dĩ nhiên dừng lại, lưỡi hái phiêu phù ở bên cạnh, hai tay của hắn kết ấn.

Xì xì xì...

Từ dưới đất trong rừng cây bình tĩnh đột nhiên chui ra vô số dây leo màu xanh biếc, nhưng nụ hoa nở rộ như tay ác ma từ bốn phương tám hướng tụ họp.

Dây như mạng nhện mọc lên ở bất cứ ngõ ngách nào trong rừng cây, chỉ cần nàng đến chỗ nào cũng bị dây leo quấn lấy, không ngừng sinh trưởng!

Hoàng Bắc Nguyệt một đao cắt đứt rất nhiều dây, biết không thể tiếp tục màn chạy đuổi nên chậm rãi quay người lại, cười nhẹ nhìn Yểm.

"Lát nữa ngươi đừng hòng cười được." Yểm lại cầm Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm, trên lưỡi đao màu đỏ lóe sắc lạnh, giống như ánh sáng ở đáy mắt hắn.

Nhìn mặt nạ tuyệt mỹ, Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, lập tức thu hồi suy nghĩ, trong tay phải, Tuyết Ảnh Chiến Đao chậm rãi thành hình.

"Ta sẽ phong ấn ngươi lần nữa." Ánh mắt kiên định nhìn hắn, đừng trách nàng quá ác, không tàn nhẫn thì sao đặt chân tới đại lục người ăn thịt người này?

Yểm nghe thấy nàng nói liên cười nhạo một tiếng, nháy mắt đã xuất hiện tại bê cạnh Hoàng Bắc Nguyệt.

Trong mắt nàng chợt lóe tia sáng, giơ lên Tuyết Ảnh Chiến Đao.

Hai binh khí chạm vào nhau, nhất thời khắp rừng rậm như bị nổ bom nguyên tử, thật lớn khói bụi hình nấm dâng lên, thẳng hướng bầu trời!

Vô số cây cối cùng dây leo bị khói bụi hình nấm vây quanh, toàn bộ hóa thành tro bụi!...

Sau một lát, một tia ánh sáng xanh nhảy ra khỏi đám khỏi bụi, trên cổ tay nắm Tuyết Ảnh Chiến Đao có vết máu chậm rãi chảy xuống.

Tiếp theo sau đi ra là Yểm, cả người mặc y phục đỏ phiêu dật, không nhìn thấy dấu vết chảy máu, tuy nhiên, hai tay hắn nắm Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm đã tê cứng.

Có thể bức hắn đến tình trạng này, nha đầu kia thực lực tăng trưởng vô cùng khủng bố!

Tuy nhiên, nàng có lợi hại cũng không sánh bằng Cẩn nhi siêu việt!

Trong tay Yểm xoay Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm thành một vòng tròn, một phần biến thành màu đen hướng về phía trước.

Bộ phận màu đen sẽ hấp thu nguyên khí của bất kỳ kẻ nào, Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, đang muốn lui tới một khoảng cách an toàn.

Nhưng Yểm căn bản không để cho nàng có cơ hội như vậy, nàng vừa động đậy chân, dưới chân liền đột nhiên xuất hiện biển lửa như Địa ngục, ánh mắt của hắn bị lửa cháy chiếu đỏ bừng, tà ác cười lạnh, dao đen thẳng hướng mặt nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt kết ấn nhanh hơn, trên bầu trời mũi tên băng như mưa, hàn khí bức người, dập tắt biển lửa phía dưới.

Song, Yểm lại không ngăn cản đánh thẳng lên!

Vũ khí quỷ dị như vậy, không nên tới gần hắn là sáng suốt nhất, nhưng lấy tốc độ Yểm mà nói thì không thể tránh được.

Nàng bố trí hơn phân nửa nguyên khí chung quanh thân thể, ánh sáng xanh như mạng nhện từng tầng bao vây chính mình, nhưng trên người vẫn bị lưỡi đao màu đen xẹt qua một chút!

Hơn phân nửa nguyên khí liền biến mất.

Hoàng Bắc Nguyệt biến sắc, quả thật lợi hại! Ngay cả nguyên khí Vạn Thú Vô Cương cũng bị hút đi, xem ra năm đó hắn tạo thành kiếp nạn, ngay cả Hiên Viên Vấn Thiên cũng không thể làm gì được, khủng bố hơn so với trong tưởng tượng.

"Ha ha ha..." Yểm bừa bãi cười lớn "Xú nha đầu! Cho dù ngươi trở nên mạnh mẽ như Hiên Viên Cẩn cũng không chạy khỏi lòng bàn tay ta!"

Người này thật sự càn rỡ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi a!

Hoàng Bắc Nguyệt bay nhanh né tránh Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm, hai tay kết ấn, quát: "Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!"

Vừa vặn, dưới chân Yểm lóe ra ngôi sao sáu cánh màu trắng sáng, bùa chú màu đen lấm tấm bò lên trên thân thể của hắn.

Yểm động tác dừng một chút, lập tức nắm tay kết ấn ngược với nàng, cười khẽ: "Phá!"

Ngôi sao sáu cánh thật lớn dưới chân đột nhiên ầm ầm vỡ nát!

Hoàng Bắc Nguyệt trợn mắt há miệng, làm sao có thể, Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên không phải kỹ thuật mèo cào a!

Yểm cười to: "Quên nói cho ngươi biết, Xú nha đầu, Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên là phát minh của Bổn đại nhân, ngươi dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt ta!"

Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ, hóa ra đυ.ng phải lão tổ tông của Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!

Tuy nhiên, trò giỏi hơn thầy, nàng cũng không tin hắn nhất định cực mạnh!

Ánh sáng màu xanh đột nhiên tăng vọt, không gian chung quanh như bị đè ép cùng một chỗ.

Yểm nhìn chằm chằm vào nàng, lúc không gian kia đè ép, bóng dáng của nàng cũng biến mất, đợi lần nữa xuất hiện đã ở ngay phía sau hắn!

Chú ngữ ngâm tụng xong, hai tay nàng đặt tại chỗ hư không, hét lớn: "Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!"

Lúc này, dưới chân hắn xuất hiện ngôi sao sáu cánh màu xanh, bùa chú màu đen như thủy triều bò lên thân thể của hắn, nhanh chóng bao phủ tới đỉnh đầu.

Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay, nguyên khí màu đen bao quanh nắm tay càng thêm dày, không do dự đánh mạnh vào bụng Yểm.

Hắn kêu rên một tiếng "Xú nha đầu!"

Lập tức lưỡi đao màu đen bị Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên giam cầm đột nhiên đâm vào thắt lưng nàng!

Đấu pháp lưỡng bại câu thương, muốn gϊếŧ hắn đâu dễ như vậy?

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu chặt mi, liều mạng muốn rời khỏi hắn, bởi vì nàng có thể cảm giác lưỡi đao màu đen đang điên cuồng hút hết nguyên khí trong thân thể nàng.

Tâm trạng hoảng hốt, nàng lần nữa tung một quyền, Yểm kêu rên, dưới mặt nạ chậm rãi tràn ra tơ máu.

Mà một quyền này sinh ra lực đẩy mạnh giúp nàng thoát khỏi Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm, nhưng ngắn ngủn vài giây, nguyên khí của nàng bị hút không còn một mảnh.

Không có nguyên khí, hoàn toàn mất liên lạc với không gian linh thú.

Thân thể ở giữa không trung như diều đứt dây rơi xuống.

Hơn một ngàn thước trời cao, ngã xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Trong đầu đã nghĩ nhanh đủ loại biện pháp tự cứu mình? Vạn Thú Vô Cương có thể đi ra cứu nàng ở thời khắc cuối cùng không?

Người trước mắt đột nhiên rơi xuống, Yểm giật mình một cái, trái tim nhói một cái khiến hắn không tự chủ giãy ra khỏi Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên, một phát bắt được cánh tay của nàng!

Lực kéo xuống khiến trên bụng Yểm đau như bị lửa thiêu.

Hắn hạ mắt xuống, trong ánh mắt màu đỏ sậm hiện lên cảm tình phức tạp.

Phẫn nộ, khó hiểu, sao hắn lại cứu nàng? Xú nha đầu chết tiệt!

Hắn muốn lập tức buông tay ra, nhưng nhìn thoáng qua mây khói thổi qua giữa không trung phía dưới, không những không buông tay ra, ngược lại càng nắm chặt lấy nàng, đồng thời trong miệng lại hùng hùng hổ hổ.

"Xú nha đầu! đâu thể cho ngươi chết dễ như vậy! Bổn đại nhân còn chưa hành hạ ngươi được đây!" Nguyên khí của nàng bị hút đi, vừa hay có thể bắt nàng trở về, hành hạ một phen, để nàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hối hận lừa hắn hết lần này đến lần khác!

Sau đó, sau đó...... gϊếŧ nàng?

Hừ! Sự tình từ nay về sau nghĩ tiếp, hiện tại không cần lãng phí suy nghĩ!

Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt không tự nhiên nhìn hắn, trừ mặt nạ tinh sảo trên mặt, y phục đỏ phất phới làm tăng thêm sức mạnh của hắn.

Một nam nhân yêu nghiệt như thế, mặc kệ biến đổi thế nào vẫn còn một tia dịu dàng chứ?

Làm bạn nhiều năm trong Hắc thủy Cấm lao như vậy, làm sao có thể nói quên là đã quên?

Trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn, trên mặt nàng cố gắng mỉm cười "Ta biết ngươi nhất định sẽ không để ta té xuống."

Cho dù vết thương bên sườn rất đau, máu tẩm ướt quần áo, nhưng nụ cười trên mặt vẫn tỏa nắng sáng lạn, giống như ánh lửa bùng lên trong đêm tối.

Yểm thấy vậy giật mình một cái, lập tức bối rối, mang theo vài phần châm chọc hừ lạnh: "Hừ! Ngươi biết cái gì? Ta không muốn ngươi chết thoải mái như vậy!"

"Ta biết!" Hoàng Bắc Nguyệt cố chấp nói, giọng nói khàn khàn "Ta biết ngươi không nỡ."

Những lời này như tạc đạn bùng nổ khiến Yểm ngẩn ra, hồi lâu mới thốt ra một câu không hề có sự uy hϊếp: "Ngươi nói bậy!"

"Nếu ngươi cảm giác ta nói bậy thì hiện tại buông tay ra." Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nói, một đôi mắt sáng, yên lặng nhìn hắn.

Yểm thấy cặp mắt trong suốt tinh tường phản chiếu khuôn mặt mang theo mặt nạ của hắn.

Mặt nạ là chết, vẻ mặt tuyệt mỹ tinh sảo không hề có...

Nhưng hắn biết vẻ mặt hiện tại của mình giấu sau mặt nạ mang theo vài phần tức giận.

Xú nha đầu này dám uy hϊếp hắn!?

Nàng tưởng hắn không dám buông tay sao?

"Ta buông tay ra, ngươi té xuống sẽ tan xương nát thịt, té thành một bãi thịt nát!"

"Vậy để ta tan xương nát thịt đi, té thành thịt nát cũng không liên quan tới ngươi, dù sao ngươi sẽ không quan tâm!" Nàng quật cường xoay đầu sang một bên.

"Ngươi..." Yểm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, kẻ ở thế yếu chính là nàng, nàng hẳn là cầu hắn mới đúng, nhưng hiện tại lại bị nàng uy hϊếp!

Buồn cười!

Trong lòng mặc dù đầy bất bình, nhưng Yểm cuối cùng cũng không buông tay, trên tay dùng một chút lực kéo nàng lên.

Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên chậm rãi tán khỏi người hắn, nhưng bụng bị hai quyền của nàng đánh cho co rút đau đớn, hắn phẫn hận nắm tay nàng lên, nhìn bàn tay thon thả kia.