Nam tử trầm ổn tên Cát Khắc vẫn vẻ mặt nghiêm túc, nói với thiếu niên mặc y phục đen: "Vương, lần này không chỉ có đại quân Nước Bắc Diệu, còn có mười hai Ma thần của Thành Tu La."
Hóa ra thiếu niên mặc y phục đen kia mới là Duệ hầu...
Mọi người sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh bình thường trở lại.
Thiếu niên mặc y phục đen có đôi mắt sáng như chim ưng, lộ ra sắc bén nhưng thanh lạnh, bình thường giơ tay nhấc chân đều toát ra khí độ tôn quý khϊếp người.
Mặc dù dung mạo xinh xắn tuyệt sắc, thoạt nhìn tuy nhiên mười tám mười chín tuổi, nhưng đúng là nhân vật khién người ta không dám khinh thường.
Hoàng Bắc Nguyệt bước trên thành lâu, các tướng sĩ lập tức nghiêm nghị cung kính đứng thẳng thân thể.
"Xem ra, Nước Bắc Diệu chuẩn bị tiến công quy mô lớn."
Nhìn đội ngũ khổng lồ mười dặm phía trước cờ bay phất phới, Nến Đỏ không nhịn được nói.
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: "Lãnh binh chính là ai?"
"Vũ Văn Địch." Cát Khắc nói.
Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu nghe tên người lãnh binh là Phong Liên Dực thì sợ rằng nàng sẽ không ức chế được kích động.
"Tuy nhiên, ta len lén tìm hiểu qua, trừ Vũ Văn Địch, trong đại quân có hơn mười vị cao thủ tuyệt đỉnh, nếu ta không nhìn lầm thì mấy vị kia là mười hai Ma thần của Thành Tu La."
A Tát Lôi dựa vào vượt tốc độ hơn người bình thường, chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức, sáng sớm hôm nay biết đại quân Nước Bắc Diệu tới gần, hắn lặng lẽ đi thu thập thông tin.
Từ xa xa thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Phái mười hai Ma thần đến, chứng tỏ khıêυ khí©h thực sự."
"Vương, mười hai Ma thần không đủ dọa sợ đâu, giao cho chúng ta đi!" A Tát Lôi vỗ vỗ bộ ngực, bởi chuyện của A Lệ Nhã nên hắn cũng tràn đầy lửa giận không có chỗ trút giận đây!
"Bọn họ mặc dù không phải nhân vật đủ để dọa chúng ta, tuy nhiên Tấn thành làm lá chắn thiên nhiên của Nước Nam Dực, tổng cộng có 3 cửa thành, ta không đoán sai thì Phong Liên Dực phái mười hai Ma thần đến là muốn phân tán binh lực, phân chia tấn công 3 tòa cửa thành, để ta không thể phân thân"
"Hoàng đế Nước Bắc Diệu quá âm hiểm!" phó tướng hộ tống bọn họ cùng tiến lên Tấn thành vừa nghe Hoàng Bắc Nguyệt phân tích liền phẫn hận nói.
Song, nghe hắn nói như vậy, Cát Khắc cùng A Tát Lôi lại có tâm tình kêu oan cho Phong Liên Dực.
Nói đến âm hiểm, ai bì được với Dạ Già Vương của bọn họ a!
Phong Liên Dực quả thực không nên đeo tội danh này!
Quả nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc một chút, liền không để bọn họ thất vọng, trong ánh mắt hiện ra vẻ trêu tức.
"Nếu như vậy, chúng ta cũng tương kế tựu kế." Bên khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, tất cả mọi người đồng loạt rùng mình.
Trong mười hai Ma thần có không ít lão bằng hữu của Hoàng Bắc Nguyệt, ví dụ như Diễm Tâm Sư, đám người Vị Ương. Nhóm người này chỉ nghe danh đã khiến người đời sợ mất mật hiện tại đang tụ tập tại chủ trướng trong đại quân Nước Bắc Diệu.
Ngồi quanh sa bàn, phía trên là bản đồ mô phỏng Tấn thành, lấy cờ đỏ đánh dấu vị trí cửa đông, cửa bắc và cửa Tây.
"Cửa Bắc thủ vệ nghiêm mật nhất, khó công phá nhất, cửa đông có vách đá thiên nhiên làm lá chắn, dễ thủ khó công, chỉ có cửa Tây công phá dễ nhất." ngón tay Diễm Tâm Sư chỉ vào cây cờ giữa sa bàn.
"Chúng ta mãnh liệt tiến công cửa Tây, chỉ cần mở cửa Tây là cùng binh lính bên ngoài nội ứng ngoại hợp..." Một nam nhân râu quai nón giọng nói khô khốc cất tiếng.
"Theo thám tử báo lại, Hoàng Bắc Nguyệt tự thân suất lĩnh quân tinh nhuệ trấn thủ cửa Tây, nha đầu kia khẳng định chúng ta sẽ quyết định như vậy, cho nên đã sớm có biện pháp ứng phó", Vị Ương lạnh lùng liếc nam nhân nói chuyện kia, ánh mắt khinh thường.
Ngu xuẩn!
Nếu Hoàng Bắc Nguyệt dễ đối phó như vậy cũng sẽ không khiên bệ hạ lo lắng cả ngày lẫn đêm thế.
Diễm Tâm Sư gật đầu nói: "Mộc Thương tự mình tìm hiểu tin tức sẽ không sai, đây là tuyệt mật tin tức trong Tấn thành, Hoàng Bắc Nguyệt đã lặng lẽ mang binh đi Cửa Tây."
Mộc Thương là một trong mười hai Ma thần, chưởng quản chức mộng thú trong thành Tu La, từng đánh nhau với Hoàng Bắc Nguyệt một lần, hắn có thể điều khiển chức mộng thú tới bất cứ đâu, chế tạo ảo cảnh khó tin mê hoặc đối thủ.
Lúc này hắn cũng lặng lẽ bỏ chức mộng thú vào Tấn thành, bí mật tìm hiểu được tin tức tuyệt mật này, nhất định có thể trợ giúp bọn họ thắng đẹp!
Mộc Thượng già nua ngồi một bên tự đắc cười hắc hắc.
Có điều hắn không nghĩ đến, bên người Hoàng Bắc Nguyệt có một con tổ tông chức mộng thú! Hắn cũng không biết khi nào đã bị đối phương "Phản chức cảnh trong mơ".
"Nếu nói như vậy, tốt nhất không nên cứng rắn chiến đấu trực diện với Hoàng Bắc Nguyệt, sức mạnh nha đầu kia rất lợi hại!" Tên râu quai nón lại cạp cạp nói.
Lần trước ở Thành Tu La, một tờ bùa ngự thổ liền vây nhốt cả bệ hạ cùng Lệ Tà đại nhân cùng mọi người bên trong, có thể tưởng tượng sức mạnh kinh khủng cỡ nào.
"Nhát gan!" Vị Ương quát "Sợ chết như vậy sao không chạy về nhà bú sữa mẹ đi?!"
"Hừ! Vị Ương các hạ, Âm Hậu từng coi trọng ngươi như vậy, sức mạnh ngươi phi phàm, có thể đánh một trận cùng Hoàng Bắc Nguyệt, chi bằng ngươi một người một ngựa đi cửa Tây chẳng phải rất tốt sao?" Tên râu quai nón cười lạnh.
"Ngươi..." Vị Ương giận dữ.
"Được rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Diễm Tâm Sư đột nhiên quát một tiếng trầm thấp, trong giọng nói mang theo nguyên khí, mọi người liền kinh sợ run lên.
Cửa Tây ở giữa sa bàn đánh dấu "x", Diễm Tâm Sư nói: "Để thắng nhanh thì không nên đối kháng trực diện với Hoàng Bắc Nguyệt, bỏ cửa Tây, chúng ta tiến công cửa Đông"
"Không gϊếŧ Hoàng Bắc Nguyệt, cho dù đánh hạ cửa Đông cũng sẽ bị cô ta đoạt trở về!" Vị Ương hô to.
Diễm Tâm Sư cười lạnh: "Vị Ương, ngươi suy nghĩ nhiều, sức một người dù có thể đi ngược lại trời, nhưng sao địch nổi thiên quân vạn mã?"
"Không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên, để lại hậu hoạn lớn như vậy, tương lai..."
"Vị Ương, bệ hạ trao quyền thống lĩnh cho ta, để ta dẫn dắt các ngươi, nhưng ngươi dường như không tôn trọng mệnh lệnh của bệ hạ a!" Diễm Tâm Sư cắt đứt lời nói của Vị Ương.
Nghe vậy, Vị Ương chỉ cắn môi, oán hận quay đầu đi.
Nhìn mười hai Ma thần của Thành Tu La nói nhao nhao ồn ào, Vũ Văn Địch rầu rĩ đứng sau sa bàn, không nói một lời, chỉ hoài nghi nhìn sa bàn.
Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi thật dễ đối phó như vậy sao?
Mười hai Ma thần rất kiêu ngạo tự phụ, hắn mới là Thống soái, nhưng lời hắn nói, những người này không nghe nửa câu, trực tiếp đoạt quyền của hắn.
Sau khi Diễm Tâm Sư bố trí tốt kế hoạch, vẻ mặt đắc ý rời đi.
Vũ Văn Địch đứng trước sa bàn, nhìn Cửa Tây cùng cửa Đông chăm chú thật lâu, lấy kinh nghiệm mang binh nhiều năm, biết binh bất yếm trá, Hoàng Bắc Nguyệt lại càng gian trá, đám người Diễm Tâm Sư tự cho là hiểu rõ mưu kế của nàng, làm sao biết trong mưu kế này không có ẩn giấu mưu kế càng sâu đây?
Phải cẩn thận mới đúng.
Tối đêm, mười hai Ma thần dẫn mười vạn tinh binh lặng lẽ theo đường núi tới gần cửa Đông Tấn thành.
Bọn họ dập tắt đuốc ẩn núp tới gần Tấn thành mới đồng loạt thắp sáng toàn bộ cây đuốc, trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ mười vạn người chậm rãi xuất hiện tại trước cửa Đông, dàn trận, giơ cao cây đuốc, giống một con rồng uốn lượn.
Tuần tra trên tường thành nhìn thấy trận thế liền lập tức hoảng hốt hô to: "Có kẻ địch! Địch tấn công! Địch tấn công"
Mười hai Ma thần cùng cười to, xem ra cửa Đông ở Tấn thành này quả nhiên là nơi phòng ngự yếu kém nhất a!
Tự cho là có lạch trời ngăn cản, đường núi nhỏ hẹp, hai bên là núi non, chỉ cần phái mấy ngàn binh mã bảo vệ, canh giữ cửa ngõ thì vạn người không thể phá mở!
Đáng tiếc a, Mộc Thương vừa phái chức mộng thú ra, binh lính trấn thủ đường núi này chưa kịp phát hiện tình hình địch đã lăn ra ngủ!
"Ở Cửa Tây, Hoàng Bắc Nguyệt biết cửa Đông bị tấn công, khẳng định tức giận đến giậm chân tím ruột cho mà xem! Ha ha ha..." Diễm Tâm Sư đắc ý cười rộ lên.
Vị Ương lạnh mắt nhìn hắn, dọc đường quá thuận lợi, không hề có ngăn cản, tuy không thể nói Mộc Thương có công, nhưng nàng cảm giác loáng thoáng bất thường.
Diễm Tâm Sư giơ tay lên, đối với mười vạn người phía sau phất tay nói: "Công thành!"
Lệnh vừa hạ xuống, cửa Đông đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một bóng dáng tiểu cô nương ngược sáng đi tới, mỗi bước đi liền có tiếng chuông bạc rung rinh, êm tai dễ nghe.
Mười hai Ma thần ngẩn ra, khó hiểu nhìn tiểu cô nương kia.
"Hừ! Chưa đánh đã cho con nít ra đầu hàng sao?" Diễm Tâm Sư đắc ý cười to, "Đáng tiếc, ta sẽ không nương tay với người già, phụ nữ và trẻ em, gϊếŧ!"
Ánh lửa chiếu sáng mặt tiểu cô nương, sắc mặt Mộc Thương đột nhiên kịch biến, vô số chức mộng thú bốn phía vội vã trở lại, toàn bộ trốn vào trong y bào màu xám rộng thùng thình của hắn.
"Sao lại thế này?" Nhìn thấy động tĩnh này, Diễm Tâm Sư rống giận.
"Kia, kia..." Mộc Thương trên trán toát mồ hôi, lắp bắp nói, lộ ra vẻ kinh hoàng "Rút lui, rút lui đi..."
"Nói bậy! Lão tử sắp đánh thắng, rút lui cái gì rút lui?!" Diễm Tâm Sư rống giận, vung tay lên đánh Mộc Thương.
Vị Ương cả giận nói: "Cả đường đi rất quỷ dị, Diễm Tâm Sư, ngươi đừng quá tự phụ!"
"Hừ! Các ngươi nhát như chuột, muốn biến thì biến, sau khi ta bắt Tấn thành sẽ tự trở về báo công!" Diễm Tâm Sư không để ý tới đám người Vị Ương phản đối, tay phất một cái "Muốn lập công với bệ hạ thì đi theo ta!"
Trong Mười hai Ma thần, trừ Mộc Thương cùng Vị Ương, toàn bộ cũng theo sau.
Lúc t gần cửa thành, đột nhiên ánh lửa chung quanh bùng lên, từ thành lâu đến núi non chung quanh, hoàn thành một vòng vây, cây đuốc phát sáng khiến không mở được mắt ra!
Cung tên rầm rập từ đầu cây đuốc vươn ra, từ bốn phương tám hướng nhắm vào mười vạn tinh binh cùng mười hai Ma thần phía dưới.
Cung tên sắc lạnh, ở trong ánh lửa càng sắc bén!
Sắc mặt Diễm Tâm Sư dữ tợn, ngẩng đầu lên nhìn trên cổng thành chậm rãi xuất hiện bóng người màu đen, cô gái tóc đỏ như thần giáng xuống.
"Hoàng Bắc Nguyệt!"
"Nhìn thấy ta mà trưng ra bộ dáng bất ngờ là thế nào?" Một tay khoát lên trên cổng thành, Hoàng Bắc Nguyệt uể oải nói.
"Ngươi không ở Cửa Tây sao?"
"Hả, nơi này không phải Cửa Tây sao?" Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ khờ dại chớp chớp mắt "Xin lỗi, ta không phân biệt phương hướng tốt lắm"
Trên cổng thành phát ra tiếng cười vang, sắc mặt Diễm Tâm Sư lập tức xanh mét, biết mình bị lừa!
Tuy nhiên, chức mộng thú sao lại xảy ra sai sót được?
Đột nhiên nhớ tới phản ứng vừa rồi của Mộc Thương, Diễm Tâm Sư lập tức nhìn về phía tiểu cô nương đứng cửa thành, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên một cánh tay lớn thêm mấy lần, hung hăng đập về hướng tiểu cô nương kia!
Ầm ầm một tiếng, trên mặt đất thủng một hố to, bụi mù biến mất nhưng không nhìn thấy bóng dáng tiểu cô nương kia.
"Ha ha ha, thật là đồ đần!" Trên cổng thành truyền đến tiếng cười duyên như chuông ngân, tiểu cô nương kia không biết khi nào xuất hiện tại bên người Hoàng Bắc Nguyệt, mặc một nhu váy vàng nhạt, che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách không ngừng.
Tới đó khi nào?
Người phía sau mở to hai mắt nhìn, tiểu cô nương kia chẳng lẽ cũng là cao thủ sâu không lường được?
Chỉ Mộc Thương liếc mắt một cái nhìn ra lai lịch tiểu cô nương kia, căn bản không dám dừng lại, đứng lên khỏi mặt đất, vội vàng lợi dụng chức mộng thú chạy trốn.
Hoàng Bắc Nguyệt uy vũ đứng trên cổng thành, xách một thanh kiếm trong tay, chỉ vào người phía dưới nói: "Hôm nay mười vạn binh mã, đừng ai nghĩ chạy được, bắn tên!"
Dây cung buộc chặt, vù vù vù, tên như châu chấu, dày đặc từ bốn phương tám hướng phóng tới, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên, binh lính bình không kịp trốn, trúng tên ngã xuống đất.
Thực lực của Mười hai Ma thần đều không tầm thường, mặc dù có thể tránh mũi tên dày đặc, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt bồi dưỡng ra dũng sĩ của Hách Na Lạp tộc cũng không phải ngồi không, mười mấy người đi xuống chém gϊếŧ, hơn nữa Tiểu Hổ ra trận càng khiến hỗn chiến đại sát a!
"Hoàng Bắc Nguyệt!" Giữa không trung gầm lên giận dữ, chỉ thấy đuôi rắn dưới váy Vị Ương vẫy một cái, trong nháy mắt đã lên thành lâu, hai tay bảo kiếm bay múa, hai con rắn băng lao ra.
Nến Đỏ nhíu mắt lại, loại đối thủ này cần gì chủ nhân ra tay? Ánh bạc chợt lóe liền đón đầu mà lên.
Nhìn cục diện áp đảo này, Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu nhìn hướng xa xa. Trong đêm đen, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cho dù có thể nhìn kỹ vật trong bóng tối, cũng không thể nhìn xa được.
"Vũ Văn Địch cũng không xuất hiện." Quét chiến cuộc một vòng, mười vạn tinh nhuệ đều là mười hai Ma thần mang đến, mà trong đó không có Vũ Văn Địch!
Nàng cũng không tin Vũ Văn Địch sẽ ngoan ngoãn ở lại nơi đóng quân!
Quả nhiên, không đợi nàng nghĩ nhiều, Cửa Tây xa xa chợt thổi lên tiếng cầu viện, trong đêm đen thắp sáng lửa đỏ, bầu trời đêm đỏ sậm một mảnh!
Tên kia quả nhiên không phải kẻ lực bất tòng tâm!
"May là chủ nhân bố trí một nửa binh lực ở Cửa Tây Tấn thành, nếu không lần này để Vũ Văn Địch thực hiện được!" Băng Linh Huyễn Điểu nặng nề nói.
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, cười nói: "Có thể để ta ra tuyệt chiêu, Vũ Văn Địch cũng đủ lợi hại, chúng ta đi Cửa Tây."
Nơi này chiến cuộc đã định, mười hai Ma thần chỉ cần để Nến Đỏ cùng Tiểu Hổ đối phó, cửa Đông binh lực bố trí cũng không xoàng, đợi cung tiễn làm nhục một phen, bộ binh cùng kỵ binh sẽ đi ra tiêu diệt tàn binh còn thừa.
Băng Linh Huyễn Điểu lượn một vòng trong đêm đen liền xuất hiện tại trên không Cửa Tây, nơi này mới thực sự là chiến trường!
Thời đại này chiến thuật cơ bản giống Trung Quốc cổ đại, tiến công thành đều lợi dụng cơ giới cùng chiến xa, hỏa công xa xa ném bom, chỗ gần leo tường, phá cửa.
Dưới tường thành đã chất đống vô số thi thể.
Vũ Văn Địch đúng là nhà quân sự kỳ tài, mấy vạn binh mã trong tay hắn vận dụng thích đáng, đánh cho quân Cửa Tây chống giữ hết sức vất vả.
Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp từ giữa không trung nhảy lên thành lâu, bước đi tới chỗ chủ tướng.
"Duệ hầu!" Chủ tướng vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Để hắn đóng ở Cửa Tây, hắn lại để Cửa Tây tổn thất thảm trọng, cửa thành suýt bị công phá!
Trong tình thế xấu, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không mắng chửi, hiện tại nào có thời gian mắng chửi chứ.
"Lúc mới dựng Tấn thành, Cửa Tây không dựa được vào địa thế, bởi vậy ở ngoài thành đã đào sông bảo vệ, sao lại không dùng?" Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng hỏi.
Chủ tướng nói: "Gần đây mùa mưa, nước hộ thành dâng lên, trong phe đối phương có cao thủ thuộc tính băng, làm đóng băng nước hộ thành, trực tiếp dẫn mấy vạn đại quân qua!"
Xem ra thời đại chiến tranh, dựa vào triệu hồi sư rất hữu dụng, cho nên mỗi quốc gia đều rất coi trọng triệu hồi sư cùng cao thủ võ đạo.
Cho dù số người xuất chúng rất hiếm hoi, nhưng chỉ cần lúc mấu chốt phát huy tác dụng thì chính là buôn một bán lãi mười!
"Chọn 300 tinh binh cường tráng cho ta!" Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn chiến cuộc bên ngoài, ánh mắt tối sầm lại.
Chủ tướng không dám trì hoãn, lập tức truyền lệnh xuống, sau một lát, ba trăm tinh binh liền tập hợp dưới thành lâu, mỗi người cũng trang bị chiến mã.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên một chiến mã, phất tay với ba trăm tinh binh.
Khuôn mặt chủ tướng tái nhợt nhìn nàng: "Duệ hầu muốn tự dẫn binh lao ra sao? vạn vạn không được, ngài thân phận tôn quý, nếu có sơ xuất..."
"Chê cười! Ta cũng không chán sống" Hoàng Bắc Nguyệt đạp chủ tướng văng ra, lạnh lùng nói: "Trước khi ta trở về, tử thủ cửa thành cho tốt! Nếu dám thất thủ, ta gϊếŧ cửu tộc nhà ngươi!"
Nói xong, suất lĩnh ba trăm tinh binh đi ngược cửa Tây.
Đoạn đường ngoài thành, gió lớn hiển hách, tiếng nước chảy từ xa đến gần.
Hoàng Bắc Nguyệt ghìm ngựa dừng lại, nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên sông rộng, hai bên vách núi cao vυ"t, nước sông cuồn cuộn trút ra, khí thế cuồn cuộn.
"Duệ hầu, đập nước ở đây!" Một tinh binh tới phía sau nàng, chỉ vào một tòa núi non cao vυ"t phía trên, đập nước xây dựng ở trong núi, thời kỳ nước chảy mạnh, bởi vậy miệng cống bị đè xuống, nếu không đại lượng lũ lụt tràn xuống sẽ tắc đường.
Nhìn núi non vậy, Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm chốc lát liền hạ lệnh cho ba trăm người mở đập nước ra.
Không ai dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, ba trăm người cùng lên núi, chuyển động trục bánh đà của đập nước.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, từ chỗ cao nhìn xuống, đập nước bị chuyển động trong nháy mắt, mặt đất đều rung động gào thét, sau đó theo đập nước dâng lên, một con sóng lớn tựa như giao long ra biển rống giận điên cuồng lao tới!
Ầm ầm...
Núi sông chấn triệt, chim thú bay đi.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức bay tới phương hướng Tấn thành, quay đầu lại nhìn sóng lớn dâng lên, vẫn cách xa Tấn thành, hai tay bắt đầu kết ấn.
Băng Linh Huyễn Điểu lẩm bẩm nói: "Không biết tường thành của Tấn thành có chịu được nước sông hung mãnh không, nếu không thì dân chúng trong thành sẽ gặp nạn a..."
Không được người phía sau trả lời, Băng Linh Huyễn Điểu quay đầu lại nhìn nàng, thấy bộ dáng nàng chuyên tâm kết ấn, tinh tế vừa nghĩ, liền cả kinh nói: "Chủ nhân, Tấn thành khổng lồ thế, muốn lấy Bùa ngự thổ bảo vệ thành trì thì có thể sẽ hao hết nguyên khí!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi, đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều, cửa Đông mặc dù bảo vệ được, nhưng Cửa Tây thất thủ trước thì mọi công sức đều uổng phí.
Huống chi, không đả kích nặng Vũ Văn Địch thì Phong Liên Dực vẫn khinh thường nàng!
Tấn thành trong tầm mắt, nàng bắt đầu niệm chú ngữ: "Thiên phong mênh mông, nước sông cuồn cuộn, đất màu mỡ ngàn dặm, thần đất nghe ta cầu nguyện, xin mời mang theo uy nghiêm mà giáng lâm nhân thế, lấy pháp tắc phòng ngự đất mà nối liền trời đất!"
"Bùa Ngự thổ: Dời núi vây thành!"
Dân chúng ở Tấn thành trong cuộc chiến đều cảm nhận được khí thế núi sông rung chuyển, ngẩng đầu bất an nhìn bầu trời.
Động tĩnh lớn như vậy khiến hai bên giao chiến đều bất giác dừng lại, lẳng lặng chờ số mệnh tới!
Bóng dáng Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện trong ánh lửa chiếu sáng trời đêm, băng tuyết trong suốt phản chiếu lửa cháy càng thêm kiều diễm.
"Rốt cuộc tới..." Chủ tướng vừa nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện trên bầu trời, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người đẫm máu ngã trên mặt đất.
"Đại nhân, nhìn kìa! Không tốt!" Một tướng sĩ chỉ vào sóng lớn xa xa chạy như điên đến, hoảng sợ hô.
"Cái, cái gì? Là ai mở đập nước ra?" Chủ tướng mặt xám như tro tàn.
Bên kia đập nước cũng có trọng binh gác, quân địch không thể mở ra, hơn nữa, mở đập nước chính là cùng chết với quân địch!
Trong thành dân chúng cũng chứng kiến một màn kia, nhất thời, tất cả mọi người lớn tiếng kêu to xoay người chạy trốn, đại quân Nước Bắc Diệu lại càng chật vật hoảng hốt, ném binh khí cướp đường mà chạy, chẳng còn bận tâm đến mệnh lệnh cấp trên.
Chỉ có Vũ Văn Địch trấn định ngẩng đầu, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt giữa không trung.
Tay nàng ấn quyết hoàn thành, hai tay trống rỗng đặt trong không khí.
Mặt đất phía trước Tấn thành đột nhiên mọc lên một tường thành đen nhánh!
Trên núi non cách đó không xa, một tà áo trắng nhẹ nhàng đón gió bay bay, hai mắt màu tím nhạt nhìn thuật pháp hình thành tường thành mênh mông cuồn cuộn.
"Nguyệt, đối phó ngươi thật không dễ a." Tiếng cười thản nhiên từ đôi môi duyên dáng mở ra.