Chương 49: Ngươi là ai

Đợi khi những nữ tử áo trắng đáp xuống mặt đất, trong không trung xuất hiện một tấm tơ lụa màu trắng dài trải thẳng xuống đất. Chính lúc này, từ bên kia của tấm tơ lụa một bóng hình bay đến, cả người Tử Mị mặc một thân váy lụa trắng.

Đến khi Tử Mị đứng chắc trên mặt đất, đập vào mắt là nhan sắc tuyệt mỹ của Nam Cung Hạo Thiên, trong lòng nàng ta có chút chấn động, tại sao Viêm Ma lại ở đây, chẳng lẽ?

Đôi mắt phượng lướt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, nàng trông thấy nữ nhân khiến nàng đau hận cả đời, Thần Nguyệt. Từ lần trước khi biết được tin nàng đã trở lại, nàng ta liền tìm kiếm nàng ở khắp nơi nhưng cũng không tìm thấy, thì ra khí tức của nàng ấy đã bị phong ấn rồi, chẳng trách nàng không tìm nổi, không cần nghĩ ngợi nhiều nhất định là Viêm Ma làm rồi. Thế nhưng nàng ta vẫn tình cờ bắt gặp nàng ấy, vậy thì hôm nay nhân lúc hai người bọn họ còn chưa hồi phục thực lực và trước khi Vô Ngân tìm ra Thần Nguyệt, tại đây nàng ta giải quyết dứt điểm hai người họ.

Tức thì, trong đôi mắt bùng lên sát khí hừng hực.

Đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tử Mị, tất nhiên không bỏ qua được sát khí trong mắt của nàng ta, quanh người chàng cũng tỏa ra sát khí mạnh mẽ. Tất nhiên chàng biết nàng ta là ai, người năm nghìn năm trước không ngừng kiếm chuyện phiền phức cho Nguyệt nhi, Tử Mị, chàng cả đời đều sẽ ghi nhớ nàng ta.

Phượng Khuynh Nguyệt hơi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, nàng không biết thế nào, đối diện với nữ tử trước mặt, nàng nói không ra nổi cảm giác, ghét bỏ, mỉa mai, buồn cười, nàng không hiểu nữa. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nữ tử này, tại sao nàng lại ghét nàng ta đến vậy?

“Ngươi là ai?”

“Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta đến đây để lấy mạng ngươi là được rồi!” Tử Mị ghen tị thù hận nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, khẩu khí vô cùng hằn ghét.

Phượng Khuynh Nguyệt sững người, sao nàng lại cảm thấy nữ tử này hình như rất hận nàng, vả lại còn là kiểu rất hận rất hận, bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt mà.

“Khẩu khí thật ngạo mạn, bản tôn muốn xem thử ngươi sẽ động đến nha đầu thế nào!” Đồ Linh và Huyền Linh nghe thấy thế liền đứng ra trước.

Dám nói như thế với nha đầu bảo bối của bọn họ, muốn chết.

“Ha!” Tử Mị cười khỉnh một cái: “Ngạo hay không ngạo mạn chút nữa ngươi sẽ biết thôi!”

Vừa dứt lời, giơ tay phẩy một cái, hất ra một luồng khí rợn người khiến Đồ Linh và Huyền Linh bị dồn ép lùi lại mấy bước.

Đợi hai người đứng vững lại, kinh ngạc nhìn nữ tử áo trắng phía trước, sao nàng ta lại mạnh đến vậy, chỉ mới một cái hất nhẹ nhàng như thế đã khiến hai người họ bị dồn lùi về sau mấy bước.

“Mấy người này giao cho các ngươi!” Tử Mị lạnh lùng ra lệnh cho đám người phía sau lưng mình, sau đó thì nhanh chóng bay mình về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

“Phanh!” Đưa tay ra bắn một tia linh quang thẳng về Phượng Khuynh Nguyệt.

Phượng Khuynh Nguyệt không ngờ nữ tử này lại nhanh đến vậy, muốn vận linh khí cũng đã không kịp: “Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Đọc thầm thần chú, từng sợi dây đằng vươn lên quấn quanh eo của nàng, tránh qua được cú công kích của Tử Mị.

“Nguyệt nhi, thế nào rồi!” Nam Cung Hạo Thiên vội vàng đến bên người Phượng Khuynh Nguyệt, hối hả hỏi han.

“Không sao cả!” Phượng Khuynh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Tử Mị.

“Muốn chết!” Nam Cung Hạo Thiên tức giận gào một tiếng, xung quanh thân tỏa ra khí thế thuộc Linh Hoàng cấp thấp.

Khí thế ào ào ùa thẳng về phía Tử Mị.

Nhưng mà sắc mặt của Tử Mị không có chút cảm giác bị đè nén, đôi môi cười khỉnh nhìn Nam Cung Hạo Thiên: “Viêm Ma, ngươi nghĩ rằng dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi sẽ là đối thủ của ta sao, có phải ngươi đã quá ngây thơ rồi không?”

Nói xong nàng ta ngẩng đầu cười lớn, quanh người phát ra khí thế thuộc Linh Hoàng cấp cao, khí thế vừa ra, càng trực tiếp kìm nén linh khí Nam Cung Hạo Thiên tỏa ra xuống.

Đôi mắt lạnh giá của Nam Cung Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tử Mị, chàng không ngờ tới sẽ nhanh bị bọn họ phát hiện vậy, thật lòng mà nói thực lực hiện tại của chàng đích thực không phải là đối thủ của Tử Mị, nhưng chàng cũng sẽ không để nàng ta đạt được ý đồ.

Viêm Ma?

Khi Phượng Khuynh Nguyệt nghe thấy tiếng Viêm Ma này, không biết thế nào trong tim có một cảm giác đau nhói lạ thường, dường như là nỗi đau vào tận xương tủy.

Bỗng nhiên, cảm giác đau đớn này càng ngày càng nặng hơn, khiến trên khuôn mặt của Phượng Khuynh Nguyệt toát rất nhiều mồ hôi, đưa tay lên ôm lấy trước ngực mình, tại sao, tại sao tim của nàng lại đau thế này.

Viêm Ma, Viêm Ma là ai?

“Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?” Nam Cung Hạo Thiên phát hiện sự khác thường của Phượng Khuynh Nguyệt nên vội hỏi thăm.

Chính tại lúc này, Tử Mị thấy hai người họ phân tâm, cười khỉnh một tiếng: “Hoan Ảnh Thuật, mở!”

Dứt lời, cả cánh rừng bỗng chốc trắng mênh mang.

“Nguyệt nhi, cẩn thận đây là…!” Nam Cung Hạo Thiên vừa mới nhắc nhở nhưng vẫn chậm một bước.

Tử Mị giải phóng ra Hoan Ảnh Thuật thành công tách rời chàng và Nguyệt nhi.

Mà Phượng Khuynh Nguyệt bởi vì trong lòng bỗng nhiên đau nhói thêm duyên cơ của hoan thuật, hôn mê bất tỉnh, tại thời khắc nàng nhắm đôi mắt lại, nàng trông thấy ánh mắt lo lắng của Nam Cung Hạo Thiên và đám người đang tranh đấu ở bên cạnh.

Khi Phượng Khuynh Nguyệt mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân vẫn ở bên trong khu rừng đó, nhưng chỉ còn lại một mình nàng.

“Hạo Thiên!” Hướng về phía khu rừng rộng kia gọi lớn một tiếng, nhưng không ai hồi âm.

“Hỉ Nhi, Hỉ Nhi!” Dùng ý niệm thử kết nối với Hỉ Nhi trong không gian Tử Phượng nhưng cũng không có phản ứng.

“Chuyện gì thế này?” Phượng Khuynh Nguyệt cau mày.

Đây rốt cuộc là chuyện gì, mọi người đều đã đi đâu rồi.

“Hahaha!” Đột nhiên, một tiếng cười lớn điên cuồng truyền đến, rồi sau đó bóng hình của Tử Mị xuất hiện trước mặt Phượng Khuynh Nguyệt, từ trên cao nhìn nàng ở bên dưới: “Trúng phải hoan thuật của ta thì đừng nghĩ mà thoát ra được nữa!”

Nói xong, trên miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Đây là thuật mới nhất mà nàng tu luyện ra, không dễ dàng gì phá vỡ nổi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Phượng Khuynh Nguyệt hừ lạnh lùng, đứng dậy nhìn thẳng Tử Mị.

Bây giờ nàng dám khẳng định, bọn họ nhất định quen biết, vả lại còn có thù hận.

“Thần Nguyệt, ngươi thật sự không còn nhớ ta sao?” Tử Mị tiến một bước lại gần Phượng Khuynh Nguyệt, thăm dò hỏi.

“Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai mà ta nhất định phải quen biết ngươi?” Phượng Khuynh Nguyệt tức giận, nàng ta không phải là hỏi thừa sao, nếu như nàng biết nàng ta là ai, nàng còn phải hỏi sao?

“Hahaha!” Tử Mị mím môi cười khinh, sau đó ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Nguyệt, giọng bực tức: “Nếu như ngươi đã không nhớ ra ta nữa, vậy thì ngươi cũng không cần thiết biết ta là ai, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”

Nói xong, lật ngược bàn tay không ra, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài màu lam băng giá, luồng khí cổ xưa bao bọc xung quanh thần kiếm. Nàng ta đắc ý nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, hôm nay nàng ta nhất định phải gϊếŧ được nàng, chỉ cần gϊếŧ nàng thì Vô Ngân mới chết lòng, sau đó mới thật sự thuộc về nàng ta.

Lập tức, thanh kiếm dài sắc nhọn hướng thẳng về phía Phượng Khuynh Nguyệt, chiêu nào cũng hiểm độc, ép vào đường chết.

Bởi vì không có cách nào liên kết được với không gian Tử Phượng, Phượng Khuynh Nguyệt chỉ có thể tay không đối kháng với Tử Mị, bay người lên trước, một cú xoay người trên không, tránh được cú công kích của Tử Mị, rồi nhanh chóng vọt người ra sau lưng Tử Mị, vận linh khí vào lòng bàn tay của mình, đánh lên lưng của Tử Mị.

Nhưng mà thực lực hiện tại của Phượng Khuynh Nguyệt quá chênh lệch so với thực lực của Tử Mị, khác biệt không phải là một hai chút.

Tử Mị nhẹ nhàng tránh được cú đánh của Phượng Khuynh Nguyệt, cười chế giễu: “Thần Nguyệt, ngươi cũng chỉ có chút thực lực như thế này thôi, vẫn nên ngoan ngoãn thu tay chịu trói đi, ta còn có thể cho ngươi chết thoải mái chút!”