Chương 46: Cái gì, Dược Thần cấp trung

“Phì, sao ngươi không biết xấu hổ vậy chứ, nha đầu này còn chưa nói gì thì làm sao trở thành đồ đệ của ngươi rồi!”

“Ai ui, ngươi dám nhổ ta!”

“Làm sao, ta nhổ ngươi thì làm sao nào!”

“Cái lão bất tử ngươi, cướp người còn cướp từ trong bát của ta phải không?”

“Ai là lão bất tử, ngươi nói ai là lão bất tử hả?”

“Ta nói ngươi, chính là nói ngươi, ngươi, ngươi, ngươi!”

“Huyền Linh, ngươi không có bản lĩnh luyện dược vượt qua ta, đồ đệ cũng không vượt qua được ta nên ngươi tức giận, mắng ta là lão bất tử đúng không?”

“Ai, ai không vượt qua được ngươi, đồ đệ của ai không vượt qua ngươi hả?”

Hai người họ lời qua tiếng lại không ai nhường nhịn ai, trong chốc lát cả đại điện trở thành chỗ để hai lão ngoan đồng cãi nhau, hai người đó mắng nhau phải gọi là kịch liệt à, chỉ còn thiếu động thủ nữa thôi.

Phượng Khuynh Nguyệt với Nam Cung Hạo Thiên nhìn nhau, hai người thật sự không nói được gì, cho dù bọn họ có gặp nhiều hiểu rộng thế nào cũng chưa từng gặp qua chuyện như này.

Mấy người Khinh La nhìn hai ông lão tóc đã bạc trắng ở đó cãi nhau người này một câu người kia một câu, nước bọt của hai người bắn lung tung, mặt mọi người sa sầm, ai có thể nói cho bọn họ biết chuyện gì đang diễn ra không?

Mà đám đông trong đại điện, bao gồm cả Hoàng Đế Thiên Lan còn có Lam Nguyệt Cơ, đều bị cảnh tượng này kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ tìm Đồ Linh tôn giả đến nói giúp bọn họ, dù gì Thiên Lan Quốc của họ với Đồ Linh có chút giao tình, nhưng mà hiện tại ông ta đang làm cái gì thế, bọn họ thế nào mà nhìn có chút không hiểu gì.

Phía bên này đám đông hoài nghi thì hoài nghi, không nói được gì thì không nói gì, phía bên kia hai vị đó vẫn đang tranh cãi, hoàn toàn không có ý muốn ngừng lại.

Phượng Khuynh Nguyệt một lần nữa không còn gì để nói hai người họ, nàng biết tại vì sao bọn họ lại đấu đá nhau cả đời rồi, với điệu bộ này của hai người họ, không tranh cãi mới lạ.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai vị đó thì vẫn y nguyên không có ý chấm dứt, ngược lại càng tranh cãi càng kịch liệt.

“Sư phụ, người cãi nhau đủ chưa?” Bất lực gọi một tiếng sư phụ, bởi vì nàng biết chỉ cần nàng gọi như này, lão đầu đó nhất định sẽ ngừng lại.

Quả nhiên, tiếng sư phụ này có hiệu quả rồi, không chỉ Huyền Linh ngừng lại, đến cả Đồ Linh cũng ngừng lại.

Hai người tranh nhau trước hoảng loạn sau đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt.

“Nha đầu, nha đầu, gọi lại một tiếng sư phụ nghe coi!” Huyền Linh kích động nói, lần đầu tiên ông ta nghe nha đầu này gọi ông là sư phụ đó, trước đây ông kêu nàng gọi nàng đều không gọi.

“Cái gì mà gọi ông, đây rõ ràng là đang gọi tôi!” Đồ Linh chen ngang trước mặt, khuôn mặt nịnh nọt nhìn Phượng Khuynh Nguyệt.

“Ai, ta nói lão bất tử ông đó, sao lại không có chút thể diện vậy?”

“Ông nói ai là lão bất tử hả?”

“Dừng!” Phượng Khuynh Nguyệt thấy hai người họ lại muốn quay trở về chủ đề cũ cãi nhau, vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhìn sang Đồ Linh nói: “Ta là đồ đệ của Huyền Linh tôn giả, Phượng Khuynh Nguyệt!”

Nàng dám thề rằng, nếu như nàng không ngăn cản hai người này lại bọn họ có thể cãi nhau đến ngày mai.

Đồ Linh nghe vậy không vui vẻ gì, vừa nhìn nha đầu này đã biết khôn khéo hơn đồ đệ Mộc Ngư đó của ông rồi, nếu như có thể bái làm môn hạ của ông, nhất định sẽ càng lợi hại hơn Mộc Ngư đó, chỉ đáng tiếc là nhân tài tốt thế lại bị người khác cướp mất rồi.

“Nha đầu, ngươi có hứng thú bái ta làm sư phụ không, vứt bỏ lão đầu không có tiến bộ này!” Đồ Linh khinh thường liếc Huyền Linh một cái.

“Này, ngươi nói ai không có tiến bộ?” Huyền Linh nghe thấy, không nhẫn nhịn nữa vội cắt ngang lời.

Phượng Khuynh Nguyệt lại một lần nữa không nói được gì, hai lão đầu này đúng thật là so với lão ngoan đồng càng lão ngoan đồng hơn!

“Chúng ta giải quyết việc trước mắt đã, rồi đàm đạo chuyện này sau được không?”

“Được, không vấn đề, nha đầu ngươi nói đi, ai đã bắt nạt ngươi, ta sẽ chống lưng cho ngươi!” Đồ Linh lập tức vỗ ngực bảo đảm, sau đó dường như là nghĩ đến điều gì dò hỏi: “Nha đầu, vừa rồi là ngươi nói muốn Tịnh Hóa Linh Châu?”

“Ừm!” Phượng Khuynh Nguyệt không có che giấu thẳng thừng gật đầu.

“Vậy thì không biết ngươi muốn Tịnh Hóa Linh Châu làm cái gì?” Đồ Linh thắc mắc, ông muốn Tịnh Hóa Linh Châu chỉ là muốn dùng nó luyện ra đơn dược có thể rửa sạch ma tính, không biết nha đầu này muốn làm gì, nếu như nha đầu này cần thiết ông ta có thể nhường cho nàng, nhưng mà ông ta còn có một điều kiện.

“Ta muốn giải bỏ thuật trong cơ thể bằng hữu của ta!”

Đồ Linh hiểu ra gật đầu: “Nếu đã như thế, nha đầu, Tịnh Hóa Linh Châu này ta có thể nhường cho ngươi, nhưng ta có một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Phượng Khuynh Nguyệt nhăn mày.

“Đó là ngươi buộc phải làm đồ đệ của ta.”

“Cái gì, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Huyền Linh mở miệng nói.

“Tôi không có hỏi ông, ta hỏi nha đầu!” Đồ Linh thẳng thừng quay lưng lại với Huyền Linh, tiếp tục nhìn Phượng Khuynh Nguyệt.

“Lấy được Tịnh Hóa Linh Châu chúng ta nói chuyện tiếp!” Đôi môi đỏ của Phượng Khuynh Nguyệt nhếch lên, dù gì hiện giờ Tịnh Hóa Linh Châu vẫn trong tay Hoàng Đế Thiên Lan, không phải là bọn họ nói là được.

Đồ Linh nghe thấy vậy ngoảnh đầu nhìn sang Hoàng Đế Thiên Lan.

“Tịnh Hóa Linh Châu này là phần thưởng cho người đứng nhất đại hội đan dược, hiện tại trẫm vẫn không thể đưa cho các ngươi!” Hoàng Đế Thiên Lan thấy tình hình như vậy, mở miệng nói.

Bây giờ là bọn họ có việc cầu xin ông ta, ông ta lại không thể làm gì bọn họ, dù gì ông ta còn muốn dùng Tịnh Hóa Linh Châu này lôi kéo người khác nữa.

“Trận thi đấu này không cần so tài nữa, vị trí đứng thứ nhất này là của đồ đệ bảo bối của ta rồi!” Huyền Linh tự tin nói.

“Ồ, lời này nói thế nào!” Hoàng Đế Thiên Lan hoài nghi dò hỏi.

“Nha đầu của ta hiện giờ đã là Dược Thần cấp trung rồi, các người có ai còn có cấp bậc cao hơn nha đầu của bản tôn không?” Huyền Linh kiêu ngạo nói, lần này trước mặt lão bất tử Đồ Linh đó ông ta có thể khoe khoang rồi.

“Cái gì, Dược Thần cấp trung!” Đám đông nghe vậy một lần nữa giật mình, đến cả Đồ Linh cũng nằm trong số đó.

Nha đầu này đã là Dược Thần cấp trung rồi, đây còn là cấp bậc cao hơn cả ông à. Nha đầu này mới bao nhiêu tuổi, nhìn vẻ ngoài thì cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy thôi, thế mà vượt qua ông ta.

Chẳng trách ông ta mới nhìn nha đầu này một cái thì có cảm giác muốn thu nàng làm đồ đệ, thì ra đúng thật là một nhân tài.

Hoàng Đế Thiên Lan nhìn Phượng Khuynh Nguyệt kinh ngạc, thế mà nàng lại là Dược Thần cấp trung, xem ra lần này ông ta đã bỏ lỡ mất cơ hội lôi kéo nhân tài rồi.

“Nếu đã như thế này, chi bằng ở trước mặt mọi người mời Phượng nhị tiểu thư luyện ra dược phẩm thuộc cấp bậc Dược Thần cấp trung, như thế cũng để mọi người tin tưởng!” Hoàng Đế Thiên Lan nheo đôi mắt lại nhìn Phượng Khuynh Nguyệt nói.

Nếu nàng thực sự là Dược Thần cấp trung, vậy thì ông sẽ quyết định có giao Tịnh Hóa Linh Châu cho nàng không, nếu như nàng ta không phải thì là tốt nhất, dù sao trên thế giới này không có ai vượt qua được Huyền Linh và Đồ Linh.

Từ đầu đến giờ Nam Cung Hạo Thiên im lặng, nghe thấy vậy xung quanh người toát ra hàn khí, chàng quả là quá nhân từ rồi, dẫn đến đối thủ hết lần này đến lần khác kiếm chuyện, còn dám không tin Nguyệt nhi của chàng.

Phượng Khuynh Nguyệt ở khoảng cách gần với chàng nhất tất nhiên cảm nhận được hàn khí lạnh giá này, nhìn Nam Cung Hạo Thiên lắc đầu.

Nam Cung Hạo Thiên đón nhận, thu hồi hàn khí trên người.

“Không biết ý của Phượng tiểu thư thế nào?” Hoàng đế Thiên Lan hỏi.

“Được!” Nhẹ nhàng đáp lại, dứt lời miệng nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nàng sẽ để ông ta chết lòng, nhằm tránh ông ta lấy chuyện khác nói cản trở nàng đoạt lấy Tịnh Hóa Linh Châu.

Nếu như sau chuyện này mà ông ta còn không giao ra, nghĩ đến đây trong mắt của Phượng Khuynh Nguyệt lóe lên một tia sát khí, nếu như không đưa thì đừng trách nàng san phẳng Thiên Lan Quốc của ông ta.