Chương 30: Chiến 1

Hồng Liên nghe thấy thế, nhướng lông mày rồi suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói: “Gặp rồi chứ, tỷ tỷ ta chính là người như vậy!”

Tỷ tỷ nàng ta chính là người như vậy, luôn tự cho mình muốn làm gì thì làm. Hơn nữa còn luôn cho mình là đúng, lấy khuyết điểm của người khác để đùa giỡn, không bao giờ coi trọng người khác.

Đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó, nàng ta mở to mắt: “Ngươi là nói...”

Khuynh Nguyệt hỏi như vậy, còn có hơi thở buồn nôn mà nàng nói, nàng ta liền hiểu. Trước kia nàng ta cũng đã nghe qua chuyện của nàng cũng giống chuyện của nàng ta. Về sau trở nên mạnh mẽ hơn, vậy là người trước bắt nạt Phượng Khuynh Nguyệt đang ở gần đây!

“Ừ!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, biết Hồng Liên đã hiểu ý mình, nàng cũng không nói nhiều nữa.

“Đi thôi, đi hít thở không khí trong lành thôi!”

“Đi thôi chứ mùi hôi thối này thật buồn nôn!” Hồng Liên ra vẻ phẩy phẩy ở trước mũi nói.

Dứt lời, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Khi hai người vừa rời đi, một nữ tử từ bên cạnh bước ra, nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Nguyệt đầy oán hận. Mà nữ tử này không phải là ai khác, đúng như suy đoán của Phượng Khuynh Nguyệt, chính là Phượng Niệm Ca.

“Hừ, Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi cứ chờ chết đi, ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu!”

Lời vừa nói hết, khóe miệng nàng ta nở một nụ cười tự tin.

Lúc này, một đám sương mù đen kịt xuất hiện. Sau khi sương mù màu đen tiêu tán, bên cạnh Phượng Niệm Ca xuất hiện một thân ảnh áo đen!

Nam tử mặc đồ đen, ngay cả làn da lẫn đôi mắt cũng màu đen, cũng như tà khí tỏa ra từ toàn thân hắn.

Nam tử lấy ra một viên đan dược ném cho Phượng Niệm Ca, thờ ơ nói: “Đây là viên đan dược giúp ngươi khôi phục linh lực, ăn xong liền có thể khôi phục linh lực, đạt tới cảnh giới linh lực cao. Tuy nhiên hiệu quả chỉ có một ngày, nhưng ngươi phải nhớ thỏa thuận giữa ta và ngươi sau khi xong việc.”

Phượng Niệm Ca nhìn người nam tử, sau đó nhìn viên đan dược trong tay, giọng nói oán hận vang lên: “Ta biết, chắc chắn sẽ không quên.”

“Tốt nhất ngươi đừng có giở trò với ta, nếu không ta sẽ bỏ mặc ngươi!” Lời nói lạnh lùng của người nam tử vang lên.

“Được!” Phượng Niệm Ca gật đầu kính cẩn mặc dù trong lòng không muốn.

Nàng ta muốn có được sức mạnh thì phải dựa vào nam nhân này. Dù cho sau này có một ngày nàng ta phải đem linh hồn của mình cho nam nhân trước mặt, nàng ta cũng nguyện ý. Nàng ta tình nguyện hy sinh chính mình cũng muốn kéo Phượng Khuynh Nguyệt theo!

Phượng Khuynh Nguyệt hủy đan điền của nàng ta, hủy hoại sự trong trắng, hủy hoại cả diện mạo của nàng ta, nàng ta tự thề với chính mình thù này không báo quyết không làm người!

“Được!” Nam nhân áo đen hài lòng gật đầu.

“Thưa ngài, cho hỏi, chúng ta đã thảo luận xong chưa?” Phượng Niệm Ca hèn mọn hỏi.

Nàng ta không biết nam nhân này, cũng là vô tình gặp phải, hắn nói có thể giúp nàng ta nên nàng ta liền đồng ý.

“Ta làm việc còn để ngươi chất vấn sao?” Giọng điệu lạnh lùng của nam nhân khiến Phượng Niệm Ca rùng mình.

“Dẫn người vào rừng cây!” Lời nói lạnh lùng của nam nhân lại vang lên, sau đó toàn thân phát ra một làn sương đen, sau khi sương đen tan biến người nam nhân trực tiếp biến mất tại chỗ.

Phượng Niệm Ca nhìn viên đan dược trong tay, trong lòng biến sắc. Nhắm mắt lại, trực tiếp nuốt viên đan dược.

Ngay thời điểm viên đan dược vào cơ thể nàng ta, Phượng Niệm Ca cảm giác như có một ngọn lửa đang kêu gào trong cơ thể đang thiêu đốt từng bộ phận trên người nàng ta. Nàng ta chống chịu cơn đau rát, trong lòng uất ức, tất cả đều do Phượng Khuynh Nguyệt mang đến, Phượng Niệm Ca ta nhất định phải gϊếŧ ngươi.

Cảm giác nóng bừng trong cơ thể từ từ biến mất, cảm giác linh lực trong cơ thể bùng nổ, toàn thân tràn đầy khí lực, thả lỏng tâm trạng, nhìn về hướng Phượng Khuynh Nguyệt vừa rời đi, nàng ta cười âm hiểm. "Phượng Khuynh Nguyệt cho dù ta chết cũng phải kéo ngươi đi cùng, đây là do ngươi nợ ta."

Lúc Phượng Khuynh Nguyệt trở lại sân viện, phát hiện trong sân không một bóng người, liền nhíu mày, sao lại thế này, không có Khinh La, cũng không có Nam Cung Hạo Thiên.

Nếu nói Khinh La chưa tan học là không có khả năng, rồi Hạo Thiên đâu, nếu chàng có việc cần ra ngoài cũng sẽ báo cho nàng một tiếng.

Làm sao lại không có ai?

“Khuynh Nguyệt, không phải ngươi cùng Hạo Thiên sư huynh sống ở sân viện này sao? Sao bây giờ lại không thấy Hạo Thiên sư huynh?” Hồng Liên nhìn khoảng sân trống rỗng hỏi.

Bây giờ toàn bộ võ viện đều biết chuyện giữa hai người, nàng ta còn nghe được rằng Hạo Thiên sư huynh đặc biệt sủng ái Khuynh Nguyệt.

Nàng ta cảm thấy Khuynh Nguyệt và Hạo Thiên sư huynh vô cùng xứng đôi, nàng ta thật tình chúc phúc cho hai người họ.

“Ta cũng không biết!” Phượng Khuynh Nguyệt cau mày, tại sao lại cảm thấy có điều gì không đúng!

“Hồng Liên, hiện tại võ viện…”

“Khuynh Nguyệt!” Phượng Khuynh Nguyệt còn chưa dứt lời thì đã bị giọng nói của Vân Ế Kỳ đánh gãy.

Nghe thấy tiếng động, nàng nhìn lên liền thấy Vân Ế Kỳ đang đi về phía nàng.

“Tiểu Kỳ, không phải Khinh La về cùng ngươi sao?” Hai người họ học cùng lớp, sao không gặp Khinh La?

“Khinh La không phải đã về từ sớm rồi sao?” Vân Ế Kỳ thắc mắc.

Họ đã kết thúc buổi học từ sớm, hắn đã ăn uống xong xuôi, rảnh rỗi nên mới đến tìm Phượng Khuynh Nguyệt.

“Không ổn!” Phượng Khuynh Nguyệt nghiêm nghị nói, sau đó nhấc chân đi vào trong sân.

Đây là lần đầu tiên Hồng Liên và Vân Ế Kỳ nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt lo lắng như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nên liền chạy theo nàng ra ngoài.

Phượng Khuynh Nguyệt bước ra khỏi sân rồi chạy đi tìm kiếm nhiều nơi trong võ viện, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng của Kinh La, thậm chí Nam Cung Hạo Thiên cũng không thấy.

“Khuynh Nguyệt, đừng lo lắng, có lẽ họ có chuyện cần ra ngoài gấp nên chưa kịp báo cho ngươi biết!” Vân Ế Kỳ an ủi.

“Đúng vậy Khuynh Nguyệt, có thể Hạo Thiên sư huynh đã đưa Khinh La ra ngoài nha.” Hồng Liên đồng ý nói.

“Không có khả năng!” Phượng Khuynh Nguyệt dứt khoát nói.

Hạo Thiên sẽ không đưa Khinh La đi đâu mà không nói cho nàng một lời, bất kể chuyện gì, Hạo Thiên đều nói cho nàng biết cũng nhất định nói cho nàng.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn.

Bỗng dưng nàng nhớ tới khí tức lúc mới trở về.

Chẳng lẽ?

Phượng Niệm Ca, là nàng ta sao?

Là nàng ta bắt cóc Khinh La để uy hϊếp nàng sao?

Nhưng còn Hạo Thiên đâu?

Với sức mạnh của Hạo Thiên, Phượng Niệm Ca cũng không phải là đối thủ của chàng.

Không đúng, Phượng Niệm Ca không có linh lực, vậy làm sao có thể bắt cóc Khinh La?

Đúng rồi, là tà linh giả.

Cỗ khí tức kia giống với khí tức trong rừng Vân Linh, tà linh giả.

“Hahaha.” Lúc này trong không trung truyền đến tiếng cười điên cuồng.

Phượng Khuynh Nguyệt cau mày khi nghe thấy âm thanh đó, cả người nàng toát ra cảm giác ớn lạnh khủng khϊếp, nàng có thể nhận ra đó là giọng nói của Phượng Niệm Ca.

Vậy mà thực sự liên quan đến Phượng Niệm Ca!

Sau đó một làn khói đen dày đặc xuất hiện trong không khí: “Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi muốn cứu nha đầu bên cạnh ngươi không? Nếu như ngươi muốn cứu nàng ta, thì đi theo ta!”

Dứt lời, sương mù đen kịt trôi về phía rừng cây.

Phượng Khuynh Nguyệt không hề suy nghĩ, liền chạy theo hướng sương mù bay qua.

"Phượng Niệm Ca thật sự là ngươi, ngươi dám bắt cóc Khinh La, lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội sống sót."

“Khuynh Nguyệt!” Hồng Liên và Vân Ế Kỳ chạy như điên đuổi theo Phượng Khuynh Nguyệt kêu to.

Nhưng nàng không hề quay đầu lại.

“Ngươi đi thông báo cho sư phụ, ta đuổi theo Khuynh Nguyệt!” Sau khi Vân Ế Kỳ nói với Hồng Liên xong, liền vội đuổi theo.

Hồng Liên cũng không dám chậm trễ, liền chạy về phía sân nhà sư phụ.