Chương 3. Tu luyện

“Vâng, vâng, nhị tiểu thư, chúng ta lập tức rời khỏi đây!”

Mấy người khiêng Phượng Niệm Ca lên, nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này không chạy, còn phải chờ đợi tới khi nào. Bọn họ tin tưởng nếu họ còn không đi thì sẽ giống như tam tiểu thư!

“Tiểu, tiểu thư!” Khinh La cũng lấy lại tinh thần, lúc này nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mà mắt chữ A miệng chữ O!

Nàng ta không nhìn nhầm chứ, người vừa rồi hung ác đánh tam tiểu thư thực sự là người lúc nào cũng bị bắt nạt tiểu thư Phượng Khuynh Nguyệt sao?

Phượng Khuynh Nguyệt cười khẽ: “Sao, thấy tiểu thư nhà ngươi trở nên lợi hại như vậy liền không quen biết sao?”

“Không, không phải! Tiểu thư như bây giờ Khinh La rất thích, sau này sẽ không ai dám bắt nạt tiểu thư nữa.”

“Khinh La, chuyện vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta cũng sẽ rời khỏi cái nhà này, ngươi có muốn đi theo ta không?” Phượng Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Nàng cho Khinh La quyền lựa chọn, dù sao cuộc sống về sau cũng sẽ không bình yên!

“Tiểu thư, cho dù có chuyện gì, Khinh La đều sẽ đi theo tiểu thư, tiểu thư đi đâu Khinh La cũng sẽ đi theo đó, cả đời sẽ không rời xa tiểu thư!” Ánh mắt Khinh La kiên định, dù sao nàng ấy cũng sẽ không rời bỏ tiểu thư!

“Ừm, tốt!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu: “Khinh La, giúp ta lấy chút nước nóng, ta muốn đi tắm!”

“Được ạ, tiểu thư chờ một chút, nô tỳ đi ngay, một lúc là xong ngay!” Khinh La nói xong liền chạy ra ngoài.

Phượng Khuynh Nguyệt bước đến bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm.

Khinh La làm việc rất nhanh, trong chốc lát liền bê nước nóng vào phòng: “Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong, tiểu thư có thể đi tắm rồi!”

“Ừm, được!” Phượng Khuynh Nguyệt đứng dậy đi đến đằng sau tấm bình phong, cởi bỏ y phục ra, bước vào bồn tắm.

“Hừ...” Ngồi ở trong nước nóng, nàng thoải mái thở dài.

Cầm khăn lên lau cánh tay, nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người, khoé miệng nàng gợi lên một nụ cười xấu xa, nợ nàng đừng mong trốn thoát!

Đột nhiên, nàng nhìn thấy trên tay mình đang đeo một chiếc nhẫn, thật kinh ngạc, vừa rồi nàng không để ý tới chiếc nhẫn này, nhưng bây giờ phải chú ý, chiếc nhẫn này là...

Đó là chiếc nhẫn cổ màu tím mà nàng cướp được từ người đàn ông đó!

Tại sao chiếc nhẫn này lại ở trên tay nàng?

Chẳng lẽ nàng xuyên không có liên quan đến chiếc nhẫn này?

Đưa tay ra vuốt chiếc nhẫn trên tay!

“Xi!” Ngón tay vừa chạm vào chiếc nhẫn, không hiểu sao ngón tay lại bị cắt, máu nhỏ giọt xuống chiếc nhẫn.

Vào lúc này, từ trong chiếc nhẫn phát ra một tia sáng màu tím lóa mắt, ánh sáng càng lúc càng mạnh, ánh sáng màu tím vây quanh cơ thể Phượng Khuynh Nguyệt, bao vây chặt chẽ nàng trong ánh sáng đó.

Trong phút chốc, toàn bộ ánh sáng màu tím xuyên vào trong cơ thể Phụng Khuynh Nguyệt, khi ánh sáng màu tím đi vào trong cơ thể nàng, Phượng Khuynh Nguyệt cảm thấy dễ chịu đến khó tả. Còn có một loại cảm giác khác nữa, trong đan điền của nàng có một nguồn nhiệt cực kỳ nóng rát, giống như có một cổ lực lượng bao quanh đan điền.

Nàng biết đây là cái gì, đây là linh lực dao động. Ngay sau đó nàng ngồi khoanh chân trong bồn tắm, nhắm mắt lại, dựa theo ký ức cố gắng điều chỉnh luồng khí đó!

Sau khi điều chỉnh sức mạnh c luồng khí trong cơ thể một lúc, Phượng Khuynh Nguyệt mở mắt, nâng tay lên thử sử dụng linh lực của mình, quả nhiên một luồng ánh sáng màu tím phát sáng trong lòng bàn tay của nàng, khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên!

“Chủ nhân!” Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con.

“Ai?” Phượng Khuynh Nguyệt cau mày, ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh.

Vào lúc này, chiếc nhẫn trên ngón giữa của Phượng Khuynh Nguyệt lại lần nữa phát ra ánh sáng màu tím, sau đó một tia sáng đỏ vụt qua, một con phượng hoàng nhỏ rực lửa bay lượn trên đầu Phượng Khuynh Nguyệt.

Con phượng hoàng không to, chỉ lớn bằng con thỏ nhưng nó có một đôi mắt và bộ lông đỏ rực lửa!

Phượng Khuynh Nguyệt sửng sốt: “Ngươi là?"

“Chủ nhân, ta là thần thú của người. Ta vẫn luôn ở trong chiếc nhẫn, lần này bởi vì chủ nhân thức tỉnh nên ta cũng tỉnh lại!" Tiểu phượng hoàng vỗ đôi cánh rực lửa.

“Khụ khụ...” Phượng Khuynh Nguyệt bị nước miếng của mình làm cho sặc, một con phượng hoàng nhỏ như vậy có thể nói được sao?

“Chủ nhân, ta là Hỉ Nhi, tên của ta là do người đặt. Hỉ Nhi là một Siêu Thần Thú, bởi vì ngủ trong chiếc nhẫn một thời gian dài, Hỉ Nhi không thể biến thành hình người nhưng Hỉ Nhi vẫn có thể nói chuyện!” Hỉ Nhi đậu trên thành bồn tắm.

“Siêu Thần Thú?” Phượng Khuynh Nguyệt nhíu mày, lần này nàng bị xuyên không chẳng lẽ không phải là trùng hợp mà vì được định sẵn sao?

“Vâng, đúng vậy thưa chủ nhân, Hỉ Nhi đã ngủ say năm ngàn năm…” Hỉ Nhi giảng giải với Phượng Khuynh Nguyệt.

Hỉ Nhi nói xong, Phượng Khuynh Nguyệt cũng đã hiểu rõ.

Theo lời kể của Hỉ Nhi nàng cũng biết một chút, hóa ra chiếc nhẫn trên tay nàng tên là Tử Phượng, là một chiếc nhẫn không gian, chiếc nhẫn có linh lực vô cùng lớn mạnh, linh lực trong không gian mạnh hơn linh lực bên ngoài gấp mấy lần.

Mà Hỉ Nhi, Siêu Thần Thú đã ngủ say trong chiếc nhẫn, là một con phượng hoàng cái, nàng chính là chủ nhân của chiếc nhẫn này. Mặc dù câu chuyện của Hỉ Nhi không đầy đủ, đứt quãng, nhưng nàng vẫn hiểu, chiếc nhẫn này do nàng tạo ra cách đây 5000 năm và Hỉ Nhi là con thú 5000 năm của nàng.

Bởi vì thời gian ngủ quá lâu, linh lực của Hỉ Nhi cũng giảm mạnh, khiến nó hiện tại không thể biến thành hình người.

Tuy rằng chuyện xưa trước sau còn chưa rõ ràng, nhưng không sao cả tới đâu hay tới đó!

Sắp xếp lại tất cả suy nghĩ, Phượng Khuynh Nguyệt cười quyến rũ: “Hỉ Nhi, nhìn không ra hóa ra người là một Siêu Thần Thú!”

Chậc chậc, siêu thần thú đó nha, đó chính là một tồn tại trong truyền thuyết!

Hỉ Nhi xấu hổ: “Chủ nhân, người cũng không kém đâu, thế mà lại là linh quang tử sắc!”

*Tử sắc: màu tím

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày: “Tử sắc thì có gì đặc biệt?”

Nàng vừa rồi có sử dụng một chút linh lực, quả thật có một luồng ánh sáng tím, nhưng điều này có gì đặc biệt sao?

“Linh quang tử sắc là một sự tồn tại nghịch thiên, không phải ai cũng có được linh quang tử sắc này, người có được nó có thể thao túng vạn vật theo ý mình, chẳng hạn như cây cối, gió...!” Hỉ Nhi nói xong không khỏi có chúng cảm thán, chủ nhân của mình không phải chỉ mạnh bình thường.

“Vậy lực lượng này gọi là gì?” Phượng Khuynh Nguyệt thỉnh giáo.

“Gọi là Vạn vật chi linh!”

“Không gian đó có thể tu luyện Vạn vật chi linh không?” Không thể trách nàng cái gì cũng không biết nha, vì nàng không có kí ức của nguyên chủ này!

“Có thể. Nếu Vạn vật chi linh tu luyện cùng linh pháp, hai lực lượng này cùng dung hợp một chỗ, như vậy có thể phá hủy tất cả vạn vật!” Hỉ Nhi gật gù nói.

Phượng Khuynh Nguyệt hơi nheo mắt: “Hỉ Nhi, làm sao ta có thể vào được không gian?”

Mặt Hỉ Nhi sa sầm: “Chủ nhân, người vận dụng ý niệm của mình là có thể tiến vào không gian, người hiện tại đã muốn dung hợp hai lực lượng này?”

Khóe miệng Phượng Khuynh Nguyệt giật giật. Nàng nhắm mắt lại, dùng ý niệm cảm nhận nhẫn, sau đó mở mắt ra, để Hỉ Nhi tiến vào không gian. Sau đó nàng gọi Khinh La vào, vừa mặc quần áo, vừa nói với Khinh La: “Khinh La, bây giờ ta mang ngươi đến một nơi!”

“Tiểu thư, chúng ta đi đâu?” Khinh La mê mang hỏi.

Quá tốt ấy chứ, nhưng tiểu thư đây là muốn đưa nàng đi nơi nào?

“Ta dẫn ngươi đi tu luyện!”

“Tu luyện?” Khinh La có chút khϊếp sợ. Bọn họ là hạ nhân làm gì có tư cách tu luyện, vậy mà tiểu thư lại muốn dẫn nàng ấy đi tu luyện, bảo nàng ấy làm sao không khϊếp sợ?

Nhưng nàng ấy đương nhiên muốn tu luyện, như vậy có thể bảo vệ được tiểu thư.

“Đúng vậy, chúng ta đi thôi!” Phượng Khuynh Nguyệt cười khẽ, lôi kéo theo Khinh La, ý niệm vừa động hai người lập tức biến mất ngay trong phòng.

Trong không gian linh lực tử sắc.

Linh lực dồi dào, những cánh đồng trải dài với không gian dường như vô tận, cảm giác như nơi đây luôn là ban ngày, muôn hoa đua nở, trái cây đủ màu trắng và đỏ nặng trĩu trên những cành cây xanh tươi.

Màn sương khói mờ ảo lượn lờ trên dòng sông nhỏ.

Sau khi cả hai tiến vào không gian, Khinh La khϊếp sợ ngây người tại chỗ, nhìn thấy mọi thứ miệng nàng ấy lại há lớn.

Phượng Khuynh Nguyệt dù sao cũng là người ở thế kỷ 21, cũng đã thấy qua những thành phố có cảnh tượng tương tự, không đến nỗi như Khinh La.

Lúc này, Hỉ Nhi từ trên cây đáp xuống vai Phượng Khuynh Nguyệt, trong miệng ngậm một quả mọng đỏ đưa cho nàng: “Chủ nhân, trong không gian này linh lực vô cùng dồi dào, ở trong này trái cây sinh trưởng rất tốt và nước cũng chứa nhiều linh lực, đều có thể tăng khả năng tu luyện!”

Phượng Khuynh Nguyệt nhận lấy quả kia, cắn một miếng: “Đúng là ngon thật!”

Khinh La há miệng kinh ngạc, chỉ vào Hỉ Nhi: “Tiểu, tiểu thư. Đây, đây là thứ gì á…”

“Này, tiểu cô nương, bản tôn không phải là thứ đồ vật đâu nha?” Hỉ Nhi liếc mắt phượng tỏ vẻ xem thường: “Bản tôn chính là Siêu Thần Thú, không phải thứ gì đó như trong miệng nhà ngươi!”

“A!” Khinh La khϊếp sợ: “Siêu, Siêu Thần Thú!”

Trời ạ, là Siêu Thần Thú đó nha, nghe nói Siêu Thần Thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vậy mà nàng có thể nhìn thấy Siêu Thần Thú thật sự.

Nhưng tại sao Siêu Thần Thú lại gọi tiểu thư là chủ nhân? Hỉ Nhi liếc gương mặt si ngốc của Khinh La, sau đó vẫy cánh bay về phía ngăn tủ bên cạnh, dùng miệng cắp ra hai quyển sách đã ố vàng và đưa cho Phượng Khuynh Nguyệt: “Chủ nhân, đây là sách tu luyện đan dược cùng linh pháp đan thư, chủ nhân có thể dựa theo đó mà tu luyện!”

“Đan dược sao?” Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày.

Trong Đại lục Huyền Vũ, đan dược cũng được chia thành 10 cấp, cấp nào cũng có, sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Đan dược sư là tồn tại rất hiếm trong toàn bộ Đại lục Huyền Vũ, vì vậy có thể tưởng tượng các đan dược sư nổi tiếng như thế nào.

“Hỉ Nhi, ta có thể trở thành một đan dược sư được không?“ Mặc dù Hỉ Nhi nói nàng rất mạnh nhưng nàng không thể trở thành một đan dược sư chứ, trong trí nhớ của nàng, đan dược sư là một người có năng lực rất mạnh.

Hỉ Nhi chớp đôi mắt to bằng hạt đậu, bất lực nói: “Chủ nhân, tinh lực của người rất mạnh, muốn trở thành một đan dược sư rất dễ dàng!"

Vừa rồi khi trước khi chủ nhân tiến vào không gian, nó đã dùng tinh lực của mình để kiểm tra tinh lực của chủ nhân, nó đã bị tinh lực của chủ nhân đánh ngược trở lại!

“Hơn nữa tinh lực không chỉ có thể luyện đan dược, mà còn có thể che dấu linh lực quanh người mình, trừ khi những người có tu vi cao cấp trở lên mới có thể nhìn thấy, nếu không thì không ai có thể phát hiện!" Hỉ Nhi nói.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe xong,khóe môi xinh đẹp lại nhếch lên. Nếu như Phượng Triêu Dương biết người nữ nhi mà ông ta xấu hổ không phải là phế vật mà là thiên tài, không biết tâm trạng của ông ta sẽ như thế nào?

Nàng rất mong được nhìn thấy biểu cảm của Phụng Triêu Dương lúc này!

“Được rồi, Hỉ Nhi, để ta xem nội dung cuốn sách trước. Ngươi dạy cho Khinh La cách tu luyện như thế nào đi!" Nói xong, nàng quay sang nói với Khinh La vẫn còn đang sững sờ: “Khinh La, đi theo Hỉ Nhi học cách tu luyện!"