Chương 27. Khí tức bị phong ấn

Vừa nghe xong, Vân Cốc Tử đã đi tới bên cạnh con chim lửa rực sáng, cuối thấp người thăm dò. Nhưng lúc này từ trong cơ thể chim lửa có một đám khói đen dày đặc bay ra, tiếp theo thân hình chim chín đầu cũng vậy, một đám khói đen dày đặc bay ra. Đám khói dày đặc cùng nhau di chuyển nhanh chóng rồi biến mất, khi khói đen biến mất, chim chín đầu và chim lửa đã mất mạng.

“Hạo Thiên, cái này...” Phượng Khuynh Nguyệt quay đầu hỏi.

Khói đen đó là cái gì?

“Đây là khí tức của Tà linh, chính vì khí tức này mà chúng sẽ trở nên mạnh mẽ và hung bạo hơn!” Nam Cung Hạo Thiên đưa tay lên vuốt tóc nàng, sủng nịnh nói.

Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu, nàng nhìn những xác thú ở nơi này, sửng sốt không nói nên lời. Nàng... lợi hại vậy sao!

“Được rồi, khảo thí đến đây thôi, các ngươi đã vượt qua!” Vân Cốc Tử nói với mọi người.

Hiện tại ông ta phải quay về để kiểm tra việc làm này của Tà linh, tại sao lại có khí tức của Tà linh xuất hiện ở đây!

Lời nói vừa dứt, ông ta gật đầu với Lý Cường, Lý Cường hiểu ý lấy ra một viên đá ném lên không trung, đột nhiên hòn đá đó chiếu ra một con đường, Nam Cung Hạo Thiên kéo Phượng Khuynh Nguyệt về phía con đường, mọi người cũng theo đó mà biến mất trong rừng núi Vân Linh.

Trở lại học viện, điều không ngờ bây giờ ở ngoài học viện vẫn là ban ngày.

“Đồ đệ bảo bối, ngươi thế nào rồi?” Huyền Linh bước tới gần Phượng Khuynh Nguyệt một chút, nhìn lên nhìn xuống. Vừa rồi ông ta cũng nhìn thấy ánh sáng màu tím bay lên trời, thật sự là chấn động.

“Lão già, ta không sao!” Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày: “Quà chuẩn bị cho ta sao rồi?"

Lão già sao?

Huyền Linh nhướng mày, tiểu nha đầu này lại gọi ông ta là lão già?

Ông ta là dược sư có kinh nghiệm nhất, nàng lại gọi ông là lão già!

Tuy nhiên, tiểu nha đầu này gọi khá dễ nghe!

“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị quà cho ngươi từ lâu rồi!” Huyền Linh vỗ ngực nói.

“Thôi, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ chính thức nhập học!” Vân Cốc Tử nói.

“Đi, tiểu nha đầu, vi sư sẽ đưa ngươi đến học viện!” Huyền Linh lôi kéo Phượng Khuynh Nguyệt đi về phía học viện!

Đôi mắt băng giá của Nam Cung Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Huyền Linh, Huyền Linh mới đi được hai bước đã cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau truyền đến khiến sống lưng ông lạnh ngắt. Khi ông nhìn lại thì đối mặt với cái nhìn lạnh lùng của Nam Cung Hạo Thiên, ông giật mình đứng hình tại chỗ.

Nam Cung Hạo Thiên lắc mình một cái đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, đưa Phượng Khuynh Nguyệt vào học viện.

“Quỷ hẹp hòi!” Huyền Linh bĩu môi, theo vào.

Phượng Khuynh Nguyệt liếc nhìn Nam Cung Hạo Thiên, sau đó nhìn về phía Huyền Linh đang rầu rĩ theo phía sau, khẽ cười không nói một lời.

“Khuynh Nguyệt, đợi ta với!” Vân Ế Kỳ gầm gừ tới trước mặt Phượng Khuynh Nguyệt, đang định đuổi kịp thì đã bị người chặn lại.

“Ngươi đi cùng ta!” Vân Cốc Tử ngăn Vân Ế Kỳ lại. Vị Ngũ Vương gia này thật sự không biết xem sắc mặt, hắn không thấy khí tức trên người Ma tôn đã lạnh như băng rồi à!

“Được!” Vân Ế Kỳ nhìn phía trước, bất đắc dĩ gật đầu.

“Các ngươi theo ta vào đi!” Vân Cốc Tử nói với mọi người, sau đó đi vào học viện trước.

Vân Ế Kỳ chạy đuổi theo!

Hai người còn lại Nam Cung Cảnh Minh và Phượng Niệm Tuyết nhìn Phượng Khuynh Nguyệt mỗi người mang cảm xúc riêng!

Sự phức tạp trong đôi mắt thật khó nắm bắt.

Thu hồi ánh nhìn, cả hai đi theo.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Khi nàng đến phòng luyện đan, Khinh La luôn đi theo phía sau, nghi hoặc hỏi.

Nàng ấy đã ở bên ngoài đợi tiểu thư, vừa rồi nàng ấy cũng nhìn thấy hào quang màu tím, nàng ấy cũng nghe nói có chuyện vừa rồi!

“Khinh La, ta không sao, hơn nữa tiểu thư của ngươi đã thăng cấp rồi, ta đã là Linh Thiên cấp trung!” Phượng Khuynh Nguyệt cảm thấy ấm áp.

Nhìn Khinh La, nàng cảm thấy có chút tiếc nuối. Khinh La thực sự rất tốt với nàng nhưng bây giờ nàng đã vào học viện, Khinh La chỉ là một nha đầu không thể theo đi học!

Nam Cung Hạo Thiên ở bên đương nhiên nhận ra được suy nghĩ của Phượng Khuynh Nguyệt, chàng hiểu rõ tâm tư của nàng.

“Thật sao tiểu thư!” Khinh La hơi kinh ngạc.

Tiểu thư đã đột phá năm cấp trong một đêm, thực sự là, thực sự là bất ngờ!

“Cái gì, nha đầu, ngươi nói mình đã là Linh Thiên cấp trung rồi sao?” Huyền Linh nghe thấy cũng rất kinh ngạc.

Sau đó, ông ta liếc nhìn Nam Cung Hạo Thiên đang ở bên cạnh, nữ nhân của chàng không ngờ cũng biếи ŧɦái giống như nhau, lại đạt đến trình độ Linh Thiên!

Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu.

“Vậy thì nha đầu, khi nào ngươi cùng vi sư học luyện dược?" Huyền Linh hỏi đầy mong đợi.

Hiện tại ông đang mong chờ được xem sức mạnh biếи ŧɦái của nàng trông như thế nào.

“Hôm nay quên chuyện đó đi, để Nguyệt nhi nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này sẽ nói sau!” Nam Cung Hạo Thiên nói.

Sau trận chiến vừa rồi Nguyệt nhi của chàng chắc đã rất mệt!

Huyền Linh bĩu môi một lần nữa.

Tên tiểu tử biếи ŧɦái này đối nghịch với ông ở khắp nơi, đây rõ ràng là đang cướp đồ đệ của ông mà!

Phượng Khuynh Nguyệt cười khẽ: "Được rồi, lão già, ngày mai không phải khai giảng sao? Ngày mai ta sẽ học luyện chế dược với ông!"

“Được rồi nha đầu, ngày mai ta sẽ đợi ngươi!” Huyền Linh vui vẻ đồng ý rồi bước ra khỏi sân.

“Nguyệt nhi, nàng có mệt không?” Nam Cung Hạo Thiên đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, quan tâm hỏi.

“Ừm.” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu.

Nàng quả thực có chút mệt mỏi, sau trận chiến vừa rồi, sau khi thăng cấp nàng thật sự rất mệt mỏi.

Nhìn thấy cảnh này, Khinh La hiểu ý lùi ra, từ khi tiểu thư quen biết Vương gia mới có chút giống tiểu cô nương.

“Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, có chuyện gì cứ gọi ta!” Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng nói.

Lời nói vừa dứt, chàng ôm Phượng Khuynh Nguyệt đặt ở trên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "Ngủ đi!"

Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu thỏa mãn nhắm mắt lại.

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, có thể người yêu bảo vệ nàng ở bên cạnh khiến nàng cảm thấy thanh thản, trong phút chốc, Phượng Khuynh Nguyệt đã ngủ thϊếp đi. Nam Cung Hạo Thiên nhìn người đang ngủ, đôi mắt tràn ngập vẻ cưng chiều, giơ tay chắn tia sáng chiếu vào người Phượng Khuynh Nguyệt, sau đó phủ chăn bông lên người nàng rồi bước ra khỏi phòng.

...

“Thế nào rồi?” Nam Cung Hạo Thiên đến sân viện của Vân Cốc Tử.

“Ma Tôn, thuộc hạ vẫn chưa phát hiện ra. Không biết bằng cách nào mà Tà linh vào được, nhưng chắc chắn trong học viện không có Tà linh!” Vân Cốc Tử trầm giọng nói.

“Tiếp tục điều tra, ta cảm thấy sự xuất hiện của Tà linh lần này không phải là ngoài ý muốn, có người cố ý!” Nam Cung Hạo Thiên nhìn về phía xa.

Chàng có cảm giác lần này Tà linh nhắm vào Nguyệt nhi, nên phải điều tra ra vấn đề này.

“Đúng vậy, thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra!” Vân Cốc Tử ©υиɠ kính nói, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp: “Ma Tôn, bởi vì lần này linh lực của Thần Nữ đã trở lại, Thần Vương có lẽ sẽ sớm tìm được Thần Nữ!"

Lần này linh lực của Thần Nữ đã trở lại, hào quang phóng thẳng lên trời, phỏng chừng Thần Vương hẳn là biết Thần Nữ đã trở lại rồi!

Nam Cung Hạo Thiên gật đầu, trịnh trọng nói: "Vừa rồi ta đã phong ấn khí tức của Nguyệt nhi, Phong Vô Ngân sẽ không tìm thấy Nguyệt nhi nhanh như vậy được!"