Chương 24: Kiếp trước kiếp này

Học viện Vân Linh

Bên bờ sông, một bóng hình thon dài đứng thẳng, gió thổi vi vu, áo bào trắng như tuyết khẽ tung bay, chỉ có một bóng lưng mang đến cho người ta khí thế quân lâm thiên hạ.

Nam tử mặc áo choàng trắng đứng bên sông, nhìn dòng nước đang chảy róc rách trước mặt nhưng không biết đang nghĩ cái gì.

“Ma Tôn!” Giọng nói già nua vang lên phía sau nam tử, giọng nói này quả thật rất quen thuộc. Suy nghĩ một hồi, hóa ra là giọng nói của Viện trưởng Vân Cốc Tử.

Người được gọi là Ma Tôn từ từ quay người lại, dung mạo tuyệt đẹp khiến người ta ghen tị của chàng hiện ra, người này không phải là ai khác mà chính là Vân Tê Vương Nam Cung Hạo Thiên.

“Vân sứ giả, ta nói rồi sau này đừng gọi ta là Ma Tôn nữa, bây giờ đã không có Ma Tôn nữa rồi!” Nam Cung Hạo Thiên nói khẽ.

“Nhưng Ma Tôn, nếu như ngài không tìm thấy Thần Nữ thì sẽ không giải khai phong ấn Ma giới sao?” Vân Cốc Tử có chút hối tiếc nói.

Đã năm nghìn năm rồi, Ma giới đã bị phong ấn năm nghìn năm rồi, Ma Tôn vì tìm Thần Nữ đã đợi năm nghìn năm rồi!

Ông ta vẫn nhớ năm nghìn năm trước, thế giới vốn hòa bình, bởi vì Ma Tôn và Thần Nữ của Thần giới yêu nhau nhưng Thần Vương của Thần giới Phong Vô Ngân cũng thích Thần Nữ, vì nên Thần giới đã khai chiến cùng Ma giới. Trong cuộc chiến Thần Ma lần đó, Thần Nữ vì dập tắt cuộc đại chiến, biến mất trong thiên hạ, mà Ma Tôn vì tìm Thần Nữ đã phong ấn Ma giới, đầu thai xuống nhân gian tìm Thần Nữ, ông ta cùng một số sứ giả cũng theo Ma Tôn đầu thai xuống nhân gian, cũng tìm Thần Nữ này, nhưng đã năm nghìn năm rồi vẫn không tìm được Thần Nữ!

“Ta đã tìm thấy nàng rồi!” Nam Cung Hạo Nhiên nói xong, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Nghĩ đến gương mặt thanh lãnh ấy, trong lòng chàng ấm lên!

Đúng vậy, chàng chính là người thống trị tối cao của Ma giới, Ma Tôn, mà Nguyệt nhi chính là chuyển kiếp của Thần Nữ, chàng không biết vì sao linh hồn của Nguyệt nhi năm nghìn năm trước lại rơi xuống nơi này, hướng về nhân gian, nhưng đã không quan trọng nữa rồi vì chàng đã tìm thấy Nguyệt nhi rồi!

Vân Cốc Tử nghe thấy, mắt sáng lên, trong lòng vui mừng: “Ma Tôn, Thần Nữ là ai?”

“Nàng chính là Nguyệt nhi!” Khẩu khí tràn ngập thõa mãn vang lên, Nam Cung Hạo Thiên lại lần nữa nhếch miệng lên.

“Cái gì?” Vân Cốc Tử ngạc nhiên, sau đó vò vò đầu hối hận: “Ta đúng thật là hồ đồ, hóa ra là nàng, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ!”

Làm sao ông ta có thể ngốc như vậy, Ma Tôn trước giờ chưa gần gũi nữ sắc, lần này đột nhiên bên cạnh có thêm một nữ tử, sao ông ta lại không nghĩ tới, hơn nữa còn có dung mạo giống Thần Nữ làm sao ông ta lại nhìn không ra. Xem ra qua năm nghìn năm, đầu óc cũng biến thành ngốc rồi!

Có điều bây giờ thực sự thõa mãn, Ma Tôn tìm năm nghìn năm này không phí công rồi, cuối cùng tìm thấy người chuyển kiếp của Thần Nữ rồi!

“Vậy Ma Tôn định lúc nào giải khai phong ấn Ma giới?” Vân Cốc Tử hỏi lại lần nữa.

Bây giờ đã tìm thấy Thần Nữ, Ma Tôn nên giải khai phong ấn thôi!

“Không, ta không định về Ma giới!” Giọng nói của Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng, chàng nhìn về phía xa: “Ta định sẽ ở lại nơi này, đời đời kiếp kiếp bên Nguyệt nhi, mãi mãi không rời xa!”

Đúng vậy, chàng chỉ muốn cùng Nguyệt nhi của chàng bên nhau trọn đời, mãi mãi không rời xa. Nàng đã khiến chàng chờ năm nghìn năm rồi, đời này chàng không muốn rời xa Nguyệt nhi, không muốn chiến đấu nữa!

Lúc chàng nhận ra Nguyệt nhi, chàng cũng không nói ra lý do thân thế hay chuyện xưa của bọn họ.

“Cái gì?” Vân Cốc Tử ngạc nhiên: “Ma Tôn, cho dù ngài bỏ Ma giới, Phong Vô Ngân sẽ bỏ qua cho Ma Tôn sao, sẽ bỏ qua cho Thần Nữ sao?”

Nói cho cùng năm nghìn năm này, Phong Vô Ngân vẫn luôn không buông bỏ việc tìm Ma Tôn, nếu không phải Ma Tôn phong ấn một nửa sức mạnh và khí tức của mình, có lẽ Phong Vô Ngân sớm đã tìm thấy Ma Tôn!

Sau đó ông ta lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “Ma Tôn có thể tìm thấy Thần Nữ, vậy Phong Vô Ngân cũng giống vậy sẽ tìm thấy Thần Nữ, nhưng nếu để Phong Vô Ngấn biết Thần Nữ và Ma Tôn đoàn tụ ở kiếp này, hắn sẽ để yên cho hai người ở cùng một chỗ sao?”

Nói xong, Vân Cốc Tử nhìn Nam Cung Hạo Thiên, hắn hi vọng Ma Tôn có thể suy nghĩ lại một chút. Rốt cuộc một nửa sức lực của Ma Tôn cũng phong ấn trong Ma giới, nếu như thật sự cùng Phong Vô Ngân đối đầu thì với sức mạnh của Ma Tôn bây giờ không phải là đối thủ của Phong Vô Ngân. Vậy nên cần phải giải khai phong ấn Ma giới!

Nam Cung Hạo Thiên nghe xong, ánh mắt chàng hạ xuống, chàng biết một nửa sức mạnh còn lại này tuyệt đối không thể đấu đầu với Phong Vô Ngân được, nhưng bây giờ chàng thực sự không muốn giải khai phong ấn Ma giới. Bởi vì một khi phong ấn Ma giới được giải khai, cũng đại biểu cho việc Ma giới của chàng và Thần giới sẽ giống năm nghìn năm trước, lại một lần nữa chiến tranh!

Mà nghĩa vụ của Thần Nữ là bảo vệ Thần giới, chàng sợ, chàng thực sự sợ, chàng sợ Nguyệt nhi sẽ khôi phục trí nhớ lần nữa, nàng sẽ chọn bình ổn chiến tranh mà biến mất một lần nữa. Chàng đã đợi năm nghìn năm rồi, chàng không muốn đợi thêm năm nghìn năm nữa!

“Ma Tôn, thuộc hạ biết ngài lo lắng Thần Nữ sẽ nhớ lại chuyện cũ vẫn sẽ giống như năm nghìn năm trước, lựa chọn vì bình ổn chiến tranh mà hy sinh bản thân. Nhưng Ma Tôn, ngài không muốn đối mặt, không có nghĩa là Thần Nữ sẽ không nhớ ra, dẫu sao lúc Thần Nữ rơi xuống, hồi ức còn lại cũng trôi dạt ở Đại lục này. Nếu như Nữ chiến thần tìm được hồi ức còn lại cũng sẽ nhớ được chuyện gì xảy ra trước đây, đây không phải chuyện Ma Tôn ngài có thể ngăn cản!” Vân Cốc Tử nói lại lần nữa, hắn biết Ma Tôn luôn lo lắng về vấn đề này.

Nam Cung Hạo Thiên nghe xong lại rơi vào trầm tư, chàng biết chàng không muốn Nguyệt nhi nhớ lại chuyện năm nghìn năm trước, cũng không có nghĩa là Nguyệt nhi sẽ không nhớ tới. Nhưng chàng thực sự không muốn đối mặt, năm nghìn năm trước bọn họ đã sai rồi, chàng không muốn ở thế giới này sai thêm lần nữa!

Suy nghĩ bây giờ của chàng chỉ là muốn có thể yên bình sống ngày qua ngày!

Ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm nói: “Nguyệt nhi, nếu như nàng biết năm nghìn năm trước xảy ra chuyện gì, nàng sẽ lựa chọn thế nào, hay vẫn chọn bỏ rơi ta sao?”

“Ầm!”

“Bịch! Bịch!”

Vào lúc này, trong rừng Vân Linh xuất hiện âm thanh ầm ĩ, Nam Cung Hạo Thiên và Vân Cốc Tử nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy bên rừng Vân Linh khói thuốc súng mù mịt, linh quang bay ngang dọc.

Linh quang màu tím bay thẳng lên trời cao!

Đột nhiên trong lòng Nam Cung Hạo Thiên xuất hiện cảm giác không tốt. Màu tím là linh quang duy nhất chỉ có Nguyệt nhi có, lẽ nào Nguyệt nhi đang gặp nguy hiểm sao?

Chàng cùng Vân Cốc Tử nhìn nhau, hai người nhanh chóng bay thẳng về hướng rừng Vân Linh.