Bất kể là người hay thú thì phần đầu luôn là nhược điểm trí mạng.
Báo Lân thú nhìn người đối diện nó, lần nữa ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, một chùm tia sáng mạnh hơn so với trước vọt ra, bắn thật nhanh về phía Phượng Khuynh Nguyệt.
Báo Lân thú công kích rất nhanh, nhưng tốc độ của Phượng Khuynh Nguyệt càng nhanh hơn, lắc mình một cái liền tránh thoát đòn công kích.
“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Một giọng nói vang lên, cây trong rừng biến hóa thành từng sợi dây mây, gắt gao quấn lấy Báo Lân thú.
Thanh đoản kiếm Thị Huyết trong tay Phượng Khuynh Nguyệt lại nâng lên, lao thẳng về phía ấn đường của Báo Lân thú!
Thanh đoản kiếm Thị Huyết cắm trực tiếp vào đầu của con Báo Lân thú đầu đàn, không ngoài ý muốn, Báo Lân thú đau kêu gào thành tiếng.
“Gàooooo~” Một tiếng gào thét vang lên, máu tươi từ đầu con Báo Lân thú theo thanh đoản kiếm Thị Huyết phun ra ngoài…
Vào khoảnh khắc đó, trên gương mặt trắng nõn của Phượng Khuynh Nguyệt đã bị dính vài vết máu. Dưới quang hoa, nét đẹp tuyệt sắc thanh lãnh kia giống như một đóa hoa anh túc, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách người.
“Gàooooo~” nhìn thấy thủ lĩnh của mình cứ như vậy thẳng tắp ngã trên mặt đất, hơn trăm con Báo Lân thú còn lại ngửa mặt lên trời thét dài, dừng lại công kích, con mắt khát máu nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Nguyệt giống như muốn xé nát nàng.
Đôi mắt sắc lạnh của Phượng Khuynh Nguyệt nhìn về phía đám Báo Lân thú, bởi vì vừa rồi nhiễm lên máu tươi trên khuôn mặt lạnh lẽo càng lộ thêm vẻ dọa người: “Nếu như các ngươi không muốn giống như nó thì cứ việc tiến lên.”
Lời nói lạnh như băng phát ra, khiến trong lòng tất cả mọi người ở đây đều chấn động. Trên khuôn mặt lạnh lẽo kia, trong mắt không có chút biểu tình nào.
Vết máu dính trên khuôn mặt làm nàng càng thêm kiều diễm, mà khí thế toàn thân thì giống như ma quỷ bò ra từ trong luyện ngục, làm cho người ta thật sợ hãi.
Mà Lý Cường đứng ở trên cây bên này nhìn Phượng Khuynh Nguyệt ở phía dưới, nhếch miệng lên. Nàng, thật sự rất mạnh! Biết được đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước!
Phượng Niệm Tuyết nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Phượng Khuynh Nguyệt như vậy thật là đáng sợ, đây là Phượng Khuynh Nguyệt mà trước đây nàng ta chưa từng thấy, nàng thực sự là Phượng Khuynh Nguyệt sao?
Vô số Báo Lân thú vốn định tấn công Phượng Khuynh Nguyệt, nhưng khi nghe nàng nói xong, bọn chúng cũng bị dọa sợ, người này thật đáng sợ, luồng khí thế toàn thân nàng khiến bọn chúng thấy sợ hãi.
Trước mắt, bọn chúng hoàn toàn không dám khinh thường Phượng Khuynh Nguyệt.
Đáy mắt bọn chúng hiện lên u quang, “Gàooo!” Một tiếng, cả đàn tản ra, chạy ngược chiều lại hướng tới, trong nháy mắt tất cả bọn chúng đều biến mất trước mặt mọi người.
Lúc này, trong rừng cây đã trở lại bình thường, cây cối xung quanh xanh tươi, cành lá đung đưa, sương trắng mờ mịt cũng biến mất không còn bóng dáng!
Nam Cung Cảnh Minh nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, trong mắt đầy sự kinh ngạc, tựa như nàng đã mạnh hơn rồi!
Còn Phượng Niệm Tuyết thì dùng ánh mắt hận thù nhìn Phượng Khuynh Nguyệt. Tại sao, tại sao, hào quang nên thuộc về nàng ta, đều bị nàng cướp đi!
“Oa!” Vân Ế Kỳ ngạc nhiên kêu lên: “Khuynh Nguyệt, ngươi thật lợi hại. Chỉ vài thế như vậy đã thu phục được đám linh thú này, hơn nữa những con linh thú đó giống như rất sợ ngươi à nha!”
“...” Phượng Khuynh Nguyệt không đáp lời, nàng có mạnh mẽ như hắn ta nói sao?
Lúc này Lý Cường cũng đi đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, khen ngợi: “Bạn học Phượng, biểu hiện của ngươi vô cùng tốt!” Sau đó lại nói với mọi người: “Vừa rồi ta nói với mọi người nín thở chỉ là muốn xem năng lực ứng biến của mọi người, ngay cả khi chúng ta nín thở, không có nghĩa là Báo Lân thú sẽ không tấn công. Vì vậy cách của bạn học Phượng Khuynh Nguyệt vừa rồi là rất đúng!”
Lời này vừa nói ra, mấy người lúc nãy trách mắng Phượng Khuynh Nguyệt đều cúi đầu xấu hổ!
Sau đó bọn họ dùng ánh mắt oán trách nhìn Phượng Niệm Tuyết, đều trách nàng ta!
Lúc Phượng Niệm Tuyết bắt gặp những ánh mắt oán trách đó, sự oán hận đối với Phượng Khuynh Nguyệt càng thêm sâu đậm!
Phượng Khuynh Nguyệt tất nhiên không né tránh ánh mắt muốn gϊếŧ người của Phượng Niệm Tuyết, khóe miệng nàng nhếch lên, không có động tĩnh mà nhìn xung quanh!
“Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi ở đây một lát, sau đó lên đường. Tiếp theo vẫn còn hai cửa ải đang đợi các ngươi, vượt qua hai ải này, các ngươi có thể vượt qua kỳ kiểm tra lần này!” Lý Cường nói xong, lấy đồ ăn và nước uống từ trong nhẫn không gian đưa cho mọi người.
Phượng Khuynh Nguyệt khoanh chân ngồi trên mặt đất, điều khiển linh lực của cơ thể để nghỉ dưỡng.
“Khuynh Nguyệt, uống chút nước đi!” Vân Ế Kỳ đưa túi nước đến bân người Phượng Khuynh Nguyệt, nhiệt tình nói.
“Được!” Phượng Khuynh Nguyệt mở mắt ra, nhận lấy túi nước uống một ngụm.
“Khuynh Nguyệt, ta thấy đại tỷ kia của ngươi giống như rất căm hận ngươi, hơn nữa ta còn cảm thấy nàng ta có gì đó giống đang giả vờ!” Vân Ế Kỳ ngồi xuống bên cạnh, hỏi chuyện phiếm.
Mặt mũi Phượng Khuynh Nguyệt sa sầm, nàng nhìn Vân Ế Kỳ. Bây giờ nàng rất hoài nghi không biết hắn ta có phải đầu thai nhầm hay không, chuyện bát quái thế này không phải lời nói của nữ nhi sao.
Hắn là một đại nam nhân sao có thể hỏi chuyện phiếm như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao, mà hắn còn đường đường là Vương gia của một nước.
Vân Ế Kỳ nhìn Phượng Khuynh Nguyệt không nói lười nào, chắc bản thân hỏi hơi nhiều rồi, hắn xấu hổ sờ đầu: “Khuynh Nguyệt, không sao, ngươi không muốn trả lời thì không trả lời, có lẽ ta hỏi nhiều rồi!”
Phượng Khuynh Nguyệt nhìn Vân Ế Kỳ do xấu hổ mà rất đang yêu, nàng cười một tiếng: “Thật ra như những gì ngươi thấy đấy!”
Vân Ế Kỳ nghe xong cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: “Ta nói mà, ta nhìn nàng ta đâu có giống người yếu đuối đâu, hóa ra đều là giả vờ!”
Phượng Khuynh Nguyệt lại cười lần nữa, Vân Ế Kỳ này thật đúng là đáng yêu, lời nói thẳng thẳng không làm ra vẻ chút nào, nàng rất thích!
Nàng cười khúc khích, đúng lúc bị Nam Cung Cảnh Minh nhìn thấy. Nam Cung Cảnh Minh nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phượng Khuynh Nguyệt, dưới ánh nắng mặt trời, nàng thật đẹp, tại sao chàng ta không phát hiện ra sớm hơn, tại sao lúc đầu chàng ta không biết quý trọng!
“Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục!” Lời nói của Lý Cường đánh thức suy nghĩ của Nam Cung Cảnh Minh!
Mọi người nghe thấy cũng nhao nhao đứng lên, chỉnh đốn hàng ngũ một lần nữa rồi đi thẳng về phía trước!
Nhưng sau khi bọn họ đi được một đoạn, bọn họ phát hiện phía trước càng ngày càng nóng!
Càng đến phía trước, nhiệt độ càng cao.
“Sư phụ, tại sao lại nóng như vậy!” Các học viên vừa lau mồ hôi, vừa hỏi!
“Đây là cửa ải thứ hai.” Lý Cường nói!
Càng đi về phía trước lại càng ngày càng nóng!
“Nóng quá!”
Một tiếng "vèo", Phượng Khuynh Nguyệt lại vận linh lực lần nữa hình thành một vòng bảo hộ, bao quanh chính mình!
Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao bắt chước Phượng Khuynh Nguyệt, vận linh lực thành một vòng bảo hộ.
“Phù~” Lúc vòng bảo hộ hình thành, mọi người thở ra, thật là dễ chịu.
Đột nhiên, bên trong khu rừng vốn vẫn xanh tươi bỗng chốc biến thành đỏ rực.
Hồng quang càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng nóng, vào giờ phút này xung quanh im lặng giống như chết chóc.
“Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao càng ngày càng nóng vậy?” Mọi người không hiểu!
Bọn họ đã ngưng tụ linh lực thành vòng bảo hộ rồi sao vẫn còn nóng như vậy.