Chương 19: Bái sư

Nàng ta cảm thấy bản thân có chỗ nào kém nàng chứ, nên nàng ta không cam lòng.

“Chậc, chậc...” Đúng lúc này có tiếng chậc chậc vang lên ở phía dưới võ đài.

Tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, chính là một ông lão tóc bạc trắng, người này không phải ai khác mà là Huyền Linh tôn giả có địa vị cao nhất trong học viện Vân Linh.

Huyền Linh nhìn Phượng Khuynh Nguyệt rồi lại chậc chậc hai tiếng nhưng khóe miệng khẽ giương lên. Ông không ngờ rằng phế vật mà cả nước Vân Tê đều công nhận lại có sức mạnh như vậy, ông nhìn ra Phượng nhị tiểu thư chắc chắn không phải là kẻ tầm thường, nhất định sẽ có thành tựu lớn trong tương lai.

Nháy mắt ông di chuyển đã đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt và mở miệng nói: “Không biết Phượng nhị tiểu thư có hứng thú kiểm tra một chút tinh thần lực của mình không?”

Bây giờ ông rất muốn biết kết quả kiểm tra của nàng.

Kiểm tra?

Phượng Khuynh Nguyệt hơi nheo mắt lại, một tia sáng xẹt qua nơi đáy mắt.

Qua những ký ức trước đây thì nàng biết rằng thiên phú tinh thần lực được phân ra làm tám màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím và không có màu sắc. Hỷ Nhi nói tinh thần lực của nàng rất mạnh nhưng nàng cũng không biết tinh thần lực của mình có màu sắc gì.

“Được.” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu: “Ta cũng rất có hứng thú với lần kiểm tra này.”

Huyền Linh nghe vậy lập tức lấy ra viên đá thử đầy góc cạnh trong không gian của mình ra và đặt trước mặt nàng: “Phượng nhị tiểu thư có thể rót tinh thần lực của mình lên viên đá thử này, nó sẽ dựa vào tinh thần lực của con mà tra ra thiên phú của con.”

Phượng Khuynh Nguyệt nghe lời rồi nhắm mắt lại, thử ngưng tụ tinh thần lực của mình sau đó rót lên trên hòn đá.

Xoạt!

Đột nhiên viên đá thử phát ra một ánh sáng màu đỏ.

“Màu đỏ!” Vẻ mặt Huyền Linh lộ ra một chút thất vọng, màu đỏ là màu kém nhất trong tám màu, mạnh nhất là màu tím còn không màu là cấp bậc trong truyền thuyết.

Thiên phú màu đỏ nếu không tu luyện được cũng sẽ không có thành tựu gì lớn.

Khi ông vẫn đang thất vọng thì ánh sáng màu đỏ bất chợt thay đổi.

Màu cam, không sai màu đỏ đã biến thành màu cam.

“Màu sắc đã thay đổi rồi!” Thấy vậy có người trong đám đông vội vàng hét lên.

Huyền Linh mở to đôi mắt, không phải tinh thạch có thể tra ra thiên phú ngay lập tức sao?

Khi nào thì thay đổi màu vậy?

Tuy nhiên sự thay đổi màu sắc vẫn chưa dừng lại ở đó mà còn tiếp tục biến hóa dưới sự kinh ngạc của Huyền Linh.

Màu vàng, màu xanh lá cây, lục lam, xanh lam, màu tím, tất cả mọi người có mặt ở đó kể cả Nam Cung Hạo Thiên cũng phải kinh ngạc khi dõi theo sự biến hóa của tinh thạch.

Màu tím.

Cuối cùng Huyền Linh cũng tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng dừng rồi, là thiên phú màu tím.

Huyền Linh lau mồ hôi trên trán, màu tím trên đại lục này cũng chỉ có mấy vị thôi đúng không?

Nhưng sự thay đổi của viên đá thử vẫn chưa kết thúc.

Chỉ nhìn thấy màu tím trên viên đá dần biến mất từng chút một.

Huyền Linh nhíu mày, một lần nữa bị chấn động, màu sắc đã biến mất, có nghĩa là...

“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, viên đá thử chịu không nổi tinh thần lực mạnh như vậy nên cuối cùng nổ tung.

Huyền Linh nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Nguyệt với ánh mắt hưng phấn.

Không màu.

Vậy mà lại là không màu, nghe nói năm nghìn năm trước chỉ có một người có thiên phú này, nhưng người đó đã không còn trên đời này nữa. Không nghĩ tới lại có một người có thiên phú không màu xuất hiện trước mặt ông.

Không màu đó, đây là thiên phú chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Huyền Linh cười thích thú, cuối cùng ông cũng gặp được một đệ tử đắc ý rồi!

Phượng Khuynh Nguyệt mở to đôi mắt nhìn viên đá thử đã nổ tung, đuôi mắt khẽ nhướng: “Sao lại nổ rồi?”

Chẳng lẽ thiên phú của nàng quá dở tệ?

Nên ngay cả viên đá thử cũng coi thường nàng sao?

Nàng bĩu môi, Hỉ Nhi nói rằng tinh thần lực của nàng rất mạnh không phải là lừa nàng chứ. Nàng liền kéo Nam Cung Hạo Thiên đang đứng bên cạnh định rời khỏi: “Hạo Thiên, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”

Nàng rất mong chờ những trận đấu tiếp theo.

Nam Cung Hạo Thiên khẽ cười, xem ra Nguyệt nhi của chàng vẫn chưa biết mình có được thiên phú lớn mạnh đến mức nào.

Nhưng chàng cũng không nói nhiều mà khẽ gật đầu với nàng: “Được!”

“Đợi đã!” Huyền Linh vừa thấy Phượng Khuynh Nguyệt muốn đi lập tức vội vàng gọi lại. Nói đùa, làm sao ông có thể bỏ qua một kỳ tài như vậy.

“Nha đầu, nha đầu, ngươi có biết mình có thiên phú gì không?" Huyền Linh cười tủm tỉm nói.

Phượng Khuynh Nguyệt nghe thấy vậy liếc nhìn ông một chút rồi lên tiếng: “Không phải là không có phản ứng gì sao?”

Huyền Linh xấu hổ: “Nha đầu, thiên phú của ngươi là không màu trong truyền thuyết, chính là sự tồn tại trong truyền thuyết đó!" Huyền Linh vui vẻ không thôi.

“Không màu?" Phượng Khuynh Nguyệt nhíu mày, hóa ra Hỉ Nhi không có lừa nàng.

“Tiểu nha đầu, ta là Huyền Linh Dược Tông tôn giả của học viện Vân Linh, hay là ngươi làm đệ tử của ta đi!” Đôi mắt của Huyền Linh lộ ra vẻ hưng phấn.

“Ta không có hứng thú với việc bái sư!” Phượng Khuynh Nguyệt trực tiếp từ chối, nàng không có hứng thú với ông lão này.

Lúc này mọi người nghe xong bắt đầu bàn tán, đây chính là tôn giả có địa vị cao nhất trong học viện Vân Linh, Phượng Khuynh Nguyệt này cũng quá ngông cuồng vậy mà lại dám từ chối Huyền Linh tôn giả.

Nếu như cơ hội dành cho bọn họ thì họ chắc chắn sẽ đồng ý ngay.

Huyền Linh nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ, trước đây đều là người đến cầu xin ông nhận làm đồ đệ, bây giờ ông chủ động thu nhận thì lại bị từ chối. Nhưng đối với nha đầu này mà nói, ông sẽ không nản lòng, chắc chắn sẽ thu nhận nàng.

“Tiểu nha đầu, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đừng từ chối nhanh như vậy!” Huyền Linh vội vàng đuổi theo Phượng Khuynh Nguyệt.

Sau đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này, Huyền Linh tôn giả trước giờ chưa từng nhận học trò nay lại đuổi theo phía sau Phượng Khuynh Nguyệt.

“Tại sao ta phải nhận ông làm sư phụ?" Phượng Khuynh Nguyệt bị quấn lấy không buông nên bất đắc dĩ dừng lại bước chân.

“Ta là tôn giả có địa vị cao nhất trong học viện Vân Linh, chỉ cần nhận ta làm sư phụ, ta hứa sẽ làm cho con có thể hiên ngang không ai có thể bắt nạt trong học viện Vân Linh!” Huyền Linh vỗ ngực đảm bảo.

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày, dù sao nàng nhất định phải đến học viện Vân Linh, bây giờ có thể trực tiếp tiến vào lại có người chống lưng vững chắc như vậy, cũng không tệ lắm: “Nếu đã như vậy sau này nếu như ta luyện đan dược ông phải cung cấp dược liệu cho ta, còn có nếu như ai dám bắt nạt ta thì ông phải chống lưng cho ta.”

“Được, không thành vấn đề!" Khóe miệng Huyền Linh khẽ giật một chút, nha đầu này không bắt nạt ai đã tốt lắm rồi, người khác dám bắt nạt nó hay sao?

Hôm nay thực lực của nàng đã được thể hiện, có mắt mù mới đi bắt nạt nàng.

“Vậy được rồi, ông già, ta chấp nhận ông!” Phượng Khuynh Nguyệt gật đầu.

Ông già sao, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên trong lịch sử có người dám gọi Huyền Linh tôn giả là ông già đó.

Nhưng lúc này Huyền Linh vui như nở hoa.

“Này ông già, có phải ông nên tặng cho đệ tử của mình một món quà đặc biệt hay không?” Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày.

Tặng quà?

Ừ, Huyền Linh gật đầu. Ông quả thật nên chọn một món quà đặc biệt cho đồ đệ bảo bối của mình.

“Được, nha đầu, vậy chúng ta gặp lại vào ngày nhập học.” Huyền Linh nói xong rồi vội vã rời đi, đi chuẩn bị quà tặng cho Phượng Khuynh Nguyệt.

Nam Cung Hạo Thiên và Phượng Khuynh Nguyệt nhìn nhau cười, sau đó đi về phía ghế ngồi.

Chuyện này không có làm trì hoãn các trận đấu tiếp theo, ba người đứng đầu trong cuộc so tài năm nay sẽ được nhận thẳng vào học viện Vân Linh, bởi vì Phượng Khuynh Nguyệt quá xuất sắc nên trực tiếp được nhận vào học viện, vì vậy hai danh ngạch tiếp theo tự nhiên sẽ có người vui mừng cũng có người buồn bã.

Tiếp theo đó là cuộc so tài linh lực, bởi vì Phượng Khuynh nguyệt đã được nhận vào học viện, mà Nam Cung Hạo Thiên vốn là học viên ở đây cho nên không có hứng thú ở lại, vậy nên hai người rời đi trước.