Chương 17: Lần đầu lộ ra ánh sáng

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng Lam Nguyệt Cơ tràn đầy ghen tỵ. Tất cả đều vì nữ nhân này, nếu không phải có Phượng Khuynh Nguyệt thì Nam Cung Hạo Thiên chắc chắn sẽ thích nàng ta.

Nên nàng ta càng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt càng cảm thấy tức giận, bóng dáng chợt lóe lên rồi bay nhanh lao đến tấn công nàng.

Tốc độ của nàng ta rất nhanh, khi gần sát Phượng Khuynh Nguyệt, nàng ta giơ đôi tay lên tấn công với sức lực rất lớn.

Phượng Khuynh Nguyệt cong môi, cười chế giễu.

Được. Được lắm!

Đã lâu rồi không có ai có thể dùng võ thuật khơi gợi lên nhiệt tình chiến đấu của nàng.

Nhưng nữ tử trước mắt này là người đầu tiên làm được khi nàng đến đại lục này.

Phượng Khuynh Nguyệt khéo léo xoay người, rồi đỡ lấy công kích bằng một quyền La sát.

Một tiếng “Bang” phát ra trên lôi đài, bụi bay mù mịt khắp nơi.

Một trận gió thổi mạnh qua, khiến cho mái tóc đen nhánh như đang nhảy múa.

Dưới sự va chạm mạnh mẽ, Lam Nguyệt Cơ bị bức lùi về phía sau hai bước, sau khi đứng vững lại được nàng ta nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Nguyệt với ánh mắt giận dữ. Nàng ta không ngờ tới thể thuật của nàng lại mạnh như vậy, nhưng chẳng qua chỉ là thể thuật mà thôi, đều không đáng nhắc tới so với linh lực.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt Cơ bị đẩy lùi, họ không nghĩ tới Phượng Khuynh Nguyệt lại là một thể thuật giả. Nhưng lúc này trong lòng họ vẫn cảm thấy lo lắng, vì dù sao thể thuật cũng không thể so sánh được với linh lực.

Lam Nguyệt Cơ lại đứng thẳng người một lần nữa rồi tấn công về phía Phượng Khuynh Nguyệt, lần này nàng ta không dùng thể thuật nữa mà dùng hết toàn bộ linh lực trong cơ thể, bỗng chốc toàn thân tràn ra khí thế thuộc về Linh Tôn cấp trung, mạnh mẽ xông lên va chạm.

Khoảnh khắc linh lực tràn ra, tất cả mọi người lại lần nữa ồ lên, có thể đạt tới cấp bậc Linh Tôn cấp trung ở tuổi này cũng cực kỳ hiếm thấy.

Phượng Khuynh Nguyệt nhướng mày nhìn khí thế thuộc về Linh Tôn cấp trung đang tỏa ra xung quanh Lam Nguyệt Cơ, khóe miệng xinh đẹp giương lên, chỉ là Linh Tôn cấp trung mà thôi, nàng cũng không để vào mắt.

Nàng ta nhìn Phượng Khuynh Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không hề nhúc nhích, bên môi nở một nụ cười đắc ý: “Phượng Khuynh Nguyệt, không phải ngươi đã xem đến phát ngốc rồi chứ, phế vật như ngươi tất nhiên chưa từng nhìn thấy Linh Tôn cấp trung rồi!”

Lời vừa mới dứt, nàng ta đã đến trước mặt Phượng Khuynh Nguyệt, sau đó chỉ thấy nàng di chuyển nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công.

Nhìn thấy nàng tránh thoát trong nháy mắt, đôi mắt Lam Nguyệt Cơ chợt lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, ngay sau đó không biết từ đâu nàng ta đã rút ra một chiếc roi dài.

Khói lửa nổi lên bốn phía, mỗi một chiêu thức tấn công đều nhằm vào những điểm trí mạng của nàng.

Nếu như Phượng Khuynh Nguyệt hơi chút sơ sẩy chắc chắn sẽ mất mạng dưới đòn roi của nàng ta.

Lúc này, tất cả mọi người trong Ngự Hoa Viên đều kinh ngạc, họ không nghĩ tới một phế vật không hề có linh căn lại có thể thoát khỏi sự công kích của Lam Nguyệt Cơ, người tràn ngập linh khí của Linh Tôn cấp trung. Xem ra Phượng Khuynh Nguyệt đã che giấu thực lực rồi.

Phượng Niệm Tuyết, Phượng Triêu Dương, còn có Nam Cung Cảnh Minh cũng bị làm cho kinh ngạc. Họ không ngờ tới thực lực của Phượng Khuynh Nguyệt lại mạnh đến như vậy.

Nàng rút ra vũ khí mà vừa rồi Nam Cung Hạo Thiên đưa cho đỡ lấy đòn tấn công của Lam Nguyệt Cơ.

“Đi chết đi!” Nàng ta cay nghiệt hét lên, lời nói vừa mới dứt, chiếc roi trong tay càng thêm nhanh chóng tựa như cơn gió đánh về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

Nàng nở nụ cười đầy quyến rũ, đón nhận đòn tấn công.

Kiếm quang bay múa, kiếm khí mãnh liệt!

Thanh đoản kiếm trong tay nàng ngay lập tức nghênh đón chiếc roi dài của nàng ta!

“Xoạt, xoạt, xoạt!” Ánh kiếm lướt qua khiến chiếc roi dài của nàng ta bị thanh đoản kiếm cắt thành mấy đoạn.

Nàng ta nhìn chiếc roi dài yêu quý của mình đã bị chém thành nhiều đoạn, giận dữ hét lên: “Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi đi chết đi!”

Nói xong lại đứng thẳng người tấn công về phía nàng, lần công kích này rõ ràng đã dùng hết sức lực, như thể muốn gϊếŧ chết nàng chỉ bằng một đòn này.

Đây là chiếc roi được phụ vương của nàng ta lấy da của linh xà mà làm thành, trên đời này chỉ có một chiếc duy nhất lại bị Phượng Khuynh Nguyệt chém đứt như vậy, bảo sao mà nàng ta không tức giận cho được.

Nhìn Lam Nguyệt Cơ tấn công mà đến, Phượng Khuynh Nguyệt cười lạnh lùng: “Nếu như ngươi đã muốn chết đến như vậy, ta cũng không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.”

“Vạn vật, cây cối đều nghe lệnh. Trói lại.” Chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ vang lên, trên lôi đài vốn dĩ trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều dây đằng, mà những dây đằng này như thể có sinh mệnh, trói chặt Lam Nguyệt Cơ lại khiến nàng ta không thể động đậy.

“Đây là gì vậy?” Có ai đó trong đám người cất tiếng hỏi.

“Không biết, ngài có biết không?”

Sứ thần của nước Thiên Lan nhìn thấy công chúa nhà mình bị trói lại đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn những dây đằng đang lay động trên đài: “Đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Nam Cung Hạo Thiên nhìn những dây đằng đó đang nhảy múa điên cuồng trên võ đài, khuôn mặt nở một nụ cười thích thú, bây giờ chàng càng thêm chắc chắn mình đã không chọn sai. Đây chính là Nguyệt nhi của chàng và là người chàng đã chờ đợi rất lâu rồi, Nguyệt nhi của chàng đã trở lại.

Ngay khi mọi người vẫn còn đang kinh ngạc, Phượng Khuynh Nguyệt cầm thanh đoản kiếm trên tay bay đến bên cạnh Lam Nguyệt Cơ, đặt mũi kiếm lên cổ nàng ta: “Thế nào, không biết công chúa Nguyệt Cơ đã chịu thua chưa?”

Lam Nguyệt Cơ bị dây đằng trói chặt hoàn toàn không thể nhúc nhích, tức giận nhìn Phượng Khuynh Nguyệt: “Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi thì có gì giỏi giang, nếu như ngươi không biết những yêu thuật này thì bổn công chúa sẽ thua bởi một phế vật như ngươi sao?”

“Xít!” Phượng Khuynh Nguyệt nghe lời nói này lập tức dùng sức để lại một tia máu đỏ tươi trên cổ nàng ta.

Cảm nhận được đau đớn từ cổ truyền đến, Lam Nguyệt Cơ hoảng sợ, nàng ta thật sự sợ Phượng Khuynh Nguyệt chỉ cần mạnh tay một chút là có thể gϊếŧ chết nàng ta. Nàng ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp hô lên một tiếng: “Liệt Diễm Điểu ra tới!”

Khi lời nói vừa dứt, chỉ thấy một con chim lửa khổng lồ màu đỏ xuất hiện trên võ đài.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Liệt Diễm Điểu khổng lồ. Mọi người đều lên tiếng chỉ trích nàng ta, công chúa Nguyệt Cơ của nước Thiên Lan lại không giữ chữ tín như vậy.

Nhưng trong đám người, có người lo lắng lại có người đến xem kịch vui cùng với đắc ý.

“Liệt Diễm Điểu gϊếŧ nàng ta cho ta.” Lam Nguyệt Cơ không màng sự chỉ trích xung quanh mà hét lên với Liệt Diễm Điểu.

Liệt Diễm Điểu nghe lời gầm lớn, bổ nhào về phía Phượng Khuynh Nguyệt. Đúng lúc này, một tia sáng đỏ xẹt qua, Hỉ Nhi bay ra khỏi không gian Tử Phượng.

Mọi người nhìn thấy Hỉ Nhi bay ra, có người cười chế giễu cũng có người lo lắng, một linh thú cỡ bằng bàn tay sao có thể phô trương sức mạnh của mình trước mặt Liệt Diễm Điểu chứ?

Nhưng giây tiếp theo họ đã cảm nhận được độ sát thương dưới uy áp của một Siêu Thần Thú.

Hỉ Nhi bay lở lửng phía trước người của Phượng Khuynh Nguyệt, vóc dáng nhỏ bé giống như một con kiến so với Liệt Diễm Điểu, nhưng khiến người khác khó mà bỏ qua khí tức tràn ngập lạnh lẽo của nó.

“Một phế vật cấp thấp như vậy cũng dám giễu võ dương oai trước mặt bản tôn.” Lời nói lạnh lùng của Hỉ Nhi thốt ra, ngay sau đó uy áp của huyết mạch Siêu Thần Thú dũng mãnh lao về phía Liệt Diễm Điểu và Lam Nguyệt Cơ.

Mặc dù bây giờ nó vẫn chưa thể biến trở lại thành hình người được, nhưng đã lấy lại được thực lực của Siêu Thần Thú.

Cuồng phong nổi lên bốn phía, mái tóc đen nhánh của Phượng Khuynh Nguyệt tung bay, nàng nhìn Hỉ Nhi đang bay lơ lửng ở trước mặt mình qua khe hở của những sợi tóc, trong lòng thầm nói: “Ừ, rất giỏi, rất mạnh mẽ!”

Một con Thần Linh Thú làm sao có thể chịu nổi uy áp huyết mạch của Siêu Thần Thú chứ: “Quác...quác...” Chỉ quác quác được hai tiếng rồi ngã xuống mặt đất tựa như con mồi tùy người tàn sát.

Đúng lúc này dây đằng trói chặt Lam Nguyệt Cơ cũng được nới lỏng, khuôn mặt nàng ta tái nhợt, cả người ngã xuống đất, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi. Con linh thú này thật đáng sợ, uy áp cường đại như vậy, ngay cả nàng ta là Linh Tôn cấp trung và linh thú cũng là cấp bậc Thần Linh Thú cũng chịu không nổi uy áp mạnh mẽ như vậy. Lẽ nào...