Chương 42

Mạc Tinh nhìn lướt qua Lâm Sơn, không thèm quan tâm đến mà chạy về phía đuôi thuyền đã ngập đầy nước.

Lâm Sơn thấy vậy sắc mặt trầm xuống, y biết Mạc Tinh không thích nói chuyện, nhưng đúng lúc này Mạc Tinh đột nhiên xuất hiện, Vương lại không đến thì có chút không đúng, y lập tức phân phó cho thủ hạ vài câu rồi quay người chạy đuổi theo Mạc Tinh.

Chạy vài bước đã đến đuôi thuyền, Mạc Tinh quét mắt nhìn tình huống xung quanh một lần. Đúng là không ngoài dự đoán của nàng, những con sứa này chỉ là giận chó đánh mèo. Bọn chúng chỉ tấn công thuyền lớn đυ.ng vào chúng, còn những thuyền nhỏ thì lại bỏ qua. Lúc này những chiếc thuyền nhỏ đang di chuyển trên biển thì vẫn bình an vô sự.

Mạc Tinh nhặt thanh đao ở dưới chân, chém về phía dây thừng buộc trên đuôi thuyền.

Đao vừa chém xuống, một sợi dây thừng đã đứt ra, lúc này mưa to gió lớn, sóng biển đập mạnh.

Không chút do dự, Mạc Tinh trở tay chém tiếp những sợi dây thừng khác. Năm thuyền nhỏ thoát thân thì để lại cho mình một cái, bốn cái khác nàng thả cho chúng trôi hết, một cái cũng không chừa cho Minh Dạ. Minh Dạ quá quen thuộc với biển, nếu nàng chừa lại hắn nhất định sẽ thoát thân. Hôm nay nàng nhất định phải bắt hắn chết ở chỗ này.

"Cô làm gì vậy?" Một tiếng gào to đột nhiên vang lên ở phía sau, y vung kiếm lên chém, Lâm Sơn đã đuổi tới nơi.

Mạc Tinh nghe vậy cũng không quay đầu lại, nàng giơ tay đánh ra một chưởng, một kiếm của Lâm Sơn bị chưởng phong của Mạc Tinh đánh tan, mà động tác của nàng vẫn không ngừng, một sợi dây thừng nữa bị chém đứt.

"Ta gϊếŧ ngươi. . ." Lâm Sơn vừa thấy hành động của Mạc Tinh thì lập tức hiểu ra, Mạc Tinh muốn đưa bọn họ vào chỗ chết! Lâm Sơn không khỏi tức giận, y xông lên muốn sống chết với Mạc Tinh.

Mạc Tinh nghe thấy nhưng không rảnh mà để ý, Lâm Sơn bây giờ không phải là đối thủ của nàng. Trường đao trong tay lần nữa vung về cái dây thừng thứ ba.

Trường đao chưa kịp chém xuống, một vật đột nhiên bay ra từ bên tai nàng về phía mặt biển, Mạc Tinh liếc mắt nhìn, là một đầu dây thừng.

Nhưng dây thừng không thể đi nhanh như vậy, sợi dây thừng vυ"t một cái bay đến bao lấy cái thuyền nhỏ rồi biến mất.

Cùng lúc có một trận gió đang điên cuồng nổi lên, đánh vào sau lưng nàng.

Tốc độ và sức mạnh như thế, chỉ có thể là Minh Dạ.

Giữa lông mày lóe lên sự tàn độc, trường đao trong tay Mạc Tinh chuyển hướng. Nàng không chém sợi dây thừng thứ ba mà quay người bổ đao về hướng sợi dây thừng tập kích mình.

Ầm, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của sắt thép bình thường vang lên, một sợi dây thừng và một đao chạm nhau, hoa lửa văng tung tóe giữa không trung.

Quay người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt mãnh liệt.

Bên trong đôi mắt đen láy hiện lên một bóng hình, tóc bạc tung bay, trường bào đỏ thẫm phất phơ trong gió, tay trái cầm một sợi dây thừng dài, tay phải vung dây uyển chuyển như Giao Long trên biển. Dung nhan yêu nghiệt, tóc bạc tung bay trong cảnh mưa to gió lớn, trông thật mê người.

Đôi mắt đen lóe lên sát khí, Mạc Tinh hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay bay xéo, đánh về phía dây thừng. Cùng lúc nàng chống tay trái tựa vào thuyền, cả người lập tức nhảy lên, bay về phía con thuyền nhỏ đang trôi trên biển.

Minh Dạ giận quá hóa cười, hắn siết chặt dây thừng trong tay rồi quát to về phía Lâm Sơn: "Rời thuyền." Nói xong thân hình chớp một cái bay về phía chiếc thuyền nhỏ của Mạc Tinh.

Bàn tay trắng nõn, trường đao sắc bén chống lại dây thừng dài, tay kia nàng cũng đã bắt được đầu dây thừng thứ ba. Vẻ mặt Mạc Tinh hiện lên sự giận dữ, nàng kéo một cái, sợi dây thừng thứ ba kêu lên rồi đứt thành từng mảnh nhỏ.

Minh Dạ rùng mình, phi thân đuổi theo Mạc Tinh, dùng tay làm đao trực tiếp công kích tới cổ họng Mạc Tinh. Đồng thời hắn dùng chân quấn lấy dây thừng, vận khinh công lơ lửng trên không, đùi giữ chặt sợi dây thừng đã đứt và túm lấy thuyền nhỏ của Mạc Tinh.

Cả người lập nhảy lên, hoàn hảo rơi vào chiếc thuyền nhỏ.

Thanh đao trong tay Mạc Tinh chém tới, khóe miệng Minh Dạ nở nụ cười lạnh như băng, cánh tay linh hoạt như rắn không xương, thoáng một cái đã bắt được thanh đao trên tay Mạc Tinh, hắn trở tay khống chế hai tay nàng.

Mạc Tinh thấy vậy đảo nhẹ cổ tay, một tay nhanh như chớp bắt lấy tay Minh Dạ, hai người va chạm vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, lửa giận ngất trời.

"Mèo con, nàng muốn diệt hết toàn quân của ta à?" Con ngươi đỏ sậm hiện lên vẻ cực kì nguy hiểm.

"Nghiền xương thành tro cũng không thể hết hận." Nàng nhấc chân đá hắn, sự lạnh lẽo xen lẫn lửa hận.

Nghiêng người bay qua, Minh Dạ bắt được đầu thuyền, dùng chân đáp trả cú đá của Mạc Tinh, trong nháy mắt, hai người ở đầu thuyền đấu đá nhau kịch liệt.

Lâm Sơn đứng trên boong thuyền nhìn mà run sợ trong lòng, hai người này nếu có một người yếu hơn thì sẽ bị rơi xuống biển, làm mồi cho đám sứa kia.