Chương 4

Hoàn toàn yên tĩnh, đám hải tặc phát tiết ban ngày không ở đây, khó có được một đêm yên tĩnh như vậy.

Băng Vũ Nguyệt nằm trong khoang thuyền, nhắm mắt điều tức.

“Ầm, ầm.” Tiếng động dồn dập đột nhiên truyền đến, mặc dù Băng Vũ Nguyệt mất nội lực nhưng thính giác vẫn còn nhạy bén, có người tới!

Xem ra lại là một tên hải tặc chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Không để cho Băng Vũ Nguyệt kịp nghĩ nhiều, đám người trong buồng nhỏ đột nhiên bị đá văng ta, một người cầm đèn đi tới.

Tiếng vang lớn đánh thức cả đám nữ tử, bọn họ la lên sợ hãi.

“Ngươi… đi theo ta.” Một gã đàn ông có miếng vải màu đen bịt mắt trái, mặt mũi dữ tợn túm lấy Băng Vũ Nguyệt.

Băng Vũ Nguyệt nhắm hai mắt lại, đã nhiều ngày như vậy không đi tìm nàng, xem ra tên đầu lĩnh đã không nhịn được nữa.

“Gia, thân thể nàng ấy còn chưa khỏe, cầu gia… Ôi…” Nữ tử yếu đuối kia lo sợ nơm nớp nhìn gã kia, tuy sợ hãi nhưng vẫn cầu xin cho Băng Vũ Nguyệt.

“Cút, ngươi là cái thá gì mà dám xen vào.” Gã đàn ông kia nhe răng trợn mắt, một miệng đầy răng vàng, một cước đã đá ngã nữ tử kia.

“Ầm.” Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, nữ tử yếu đuối kia bị tông mạnh vào góc bàn sắc nhọn, đồ trang sức văng khắp nơi, cơ thể đầy máu mềm nhũn té xuống.

“A…” Hai nữ tử khác ở bên cạnh lập tức bị hù, la ầm lên.

“Con mẹ nó chứ, toàn mùi mốc.” Gã có khuôn mặt nữ tợn kia nhăn nhúm mặt, hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn Băng Vũ Nguyệt: “Nhanh lên.”

Băng Vũ Nguyệt nhìn nữ tử hương tiêu ngọc vẫn, vẫn không lên tiếng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chống sàn chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ gã kia.

Gã kia thấy vậy liền thỏa mãn nhẹ gật đầu, tham lam nhìn khắp người Băng Vũ Nguyệt, quay người đi trước dẫn đường.

Cảnh đêm mê say.

Trong bầu trời đen như tơ lụa, mấy ngôi sao lấp lánh tỏa ánh sáng nhẹ lòe lòe nhấp nháy, trăng sáng đọng giữa bầu trời, ánh sáng màu bạc rủ xuống thanh lệ mà ưu nhã.

Nước biển ban ngày màu xanh lam bây giờ chỉ còn lại màu đen kịt, thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh sao trên bầu trời, lay động theo bọt nước rồi đi xa không ngớt.

Gió biển thổi phần phật, một bầu không khí im lặng.

Băng Vũ Nguyệt ra biển lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu ra khỏi khoang thuyền.

Nàng vẫn không lên tiếng, im lặng đi theo gã kia vào phòng của đầu lĩnh.

“Tiểu mỹ nhân thật khiến gia muốn quá.” Băng Vũ Nguyệt đứng giữa phòng, lạnh lùng nhìn gã đầu lĩnh mập như heo ngồi trên giường, ngũ quan như dúm gió thành một cục.

“Lão đại cứ từ từ hưởng dụng, tiểu nhân lui trước.” Gã đàn ông dữ tợn ton hót.

Cửa đóng lại sau lưng Băng Vũ Nguyệt.

“Tới đây đi.” Tên đầu lĩnh ngồi trên giường lộ vẻ tham lam, trầm giọng ra lệnh.

Băng Vũ Nguyệt nhúc nhắc đi tới, tên hải tặc kia thấy vậy liền thỏa mãn gật đầu, ánh mắt quét lên người Băng Vũ Nguyệt, dường như muốn dùng mắt lột luôn quần áo trên người nàng.

Chậm rãi đi về phía trước, Băng Vũ Nguyệt đứng nghiêm trước mặt tên đầu lĩnh.

“Ừ, ta thích mỹ nhân nghe lời.” Trong mắt tên đầu lĩnh lóe vẻ dâʍ đãиɠ, duỗi tay heo ra như muốn hấp dẫn Băng Vũ Nguyệt, một tay lại chụp qua eo nàng.

Băng Vũ Nguyệt thấy vậy cũng nghe lời tới gần sát, tên đầu lĩnh thấy vậy liền thỏa mãn gật đầu, quay người há mồm muốn tới gần nàng.

Hai môi không ngừng gần nhau, dường như chỉ cách nhau một đường nữa.

Đột nhiên Băng Vũ Nguyệt chuyển động, đôi tay vẫn để sát eo nhanh như điện lao tới cổ tên đầu lĩnh, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp mảnh vỡ lần trước nữ tử yếu đuối kia đánh vỡ chén.

Đột nhiên thay đổi như thế, tên đầu lĩnh kia lại phản ứng rõ nhanh, hai tay khẽ động khóa trái tay của Băng Vũ Nguyệt, đồng thời đầu cũng hướng ra sau, quay người tránh một chiêu trí mạng của nàng, tốc độ nhanh không hòa hợp với thân hình béo núc kia chút nào.

Băng Vũ Nguyệt thấy vậy, ánh sáng trong mắt lại càng lạnh hơn, cắn răng một cái, trong tay nổi một tia sáng rồi lao đến như tia chớp.

Hải tặc đầu lĩnh kia có thể xưng bá một vùng biển, chung quy lại vẫn là có công phu, đáng tiếc gã lại gặp phải Băng Vũ Nguyệt, người tạo ra phong vân trên cả ba đại lục, mặc dù lúc này là hổ xuống đồng bằng nhưng cũng không phải là dễ chọc.

Cổ họng vang lên một tiếng trầm đυ.c, máu đỏ tươi theo vết đâm chảy ra.

Hải tặc đầu lĩnh lập tức trắng bệch cả mặt, trừng mắt như chuông đồng, không dám tin mà vặn vẹo trợn ngược lên.

Băng Vũ Nguyệt buông tay ra, mặt không biểu tình lau hết máu trên người mình của tên hải tặc kia, xoay người gỡ cánh tay đang nắm chặt cổ tay mình ra, sau đó gỡ thanh đao ngắn trên vách tường xuống, nàng vung tay lên thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng.

Sờ trên ngực đã thấy ướt đẫm, miệng vết thương lại toác ra.

Nội thương đã nặng, lại thêm một chiêu phải vận nội lực này, hủy hết công sức dưỡng bệnh một tháng trong gang tấc, Băng Vũ Nguyệt nở nụ cười tự giễu.