Chương 36

Minh Dạ lấy dược tốt nhất trên tàu ra vì Mạc Tinh, lúc này trong khoang thuyền chỉ còn lại một mình Mạc Tinh, Minh Dạ không có ở đây, Mạc Tinh lập tức bắt đầu trùng kích huyệt đạo, lúc này ra khỏi khu vực Đông Hải, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, nàng nhất định phải nắm chắc.

Yên tĩnh, toàn bộ bên trong khoang thuyền chỉ có tiếng hô hấp của Mạc Tinh.

"Chớ lên tiếng, muốn mạng sống thì không cho phép gây phiền phức với Mạc Tinh." Bên trong yên tĩnh, cách đó không xa có một tiếng như muỗi vo ve phát ra.

"Ca, đây là lúc nữ nô kia suy yếu, là thời điểm động thủ tốt nhất, ta gϊếŧ nàng, Dạ ca ca nhiều lắm là nổi giận, hắn sẽ không..."

"Sẽ không làm gì chúng ta sao? Muội quá ngây thơ rồi..."

Có âm thanh loáng thoáng truyền đến, là Ngọc Kỳ Vương và Nhã Ngư.

"Ca, ý ca là gì?"

"Có ý gì ư, hôm nay muội còn không thấy rõ ràng sao, một mồi lửa này là do ai đốt? Còn ai có thể ra tay chứ? Ai dám giở trò sau lưng thế lực Đông Hải?" Dường như vừa trào phúng vừa áp lực, giọng Ngọc Kỳ Vương nhỏ tới mức chút nữa là không nghe được.

Hình như y biết rõ Nhã Ngư không có năng lực lý giải, sau khi trầm mặc trong nháy mắt, Ngọc Kỳ Vương thở dài một cái nói: "Tin Hải thần tượng vừa ra, đến nhanh nhất không thể nghi ngờ chính là Đông Hải và các thế lực gần đây dựa vào Đông Hải, vậy mà lại bị vây bên trong thuyền, muội nhìn xem, hôm nay những thế lực bên trong thuyền, có ai có thể thoát khỏi."

Mạc Tinh ngưng khí giải huyệt, những lời này đều nghe lọt vào trong lỗ tai, vừa rồi lửa cháy lập tức lan ra như đại hỏa trên đồng cỏ, tít mãi bên ngoài cũng không quá sợ, tận cùng bên trong nhất định sẽ không có một chiếc thuyền hải tặc nào trốn thoát.

"Gϊếŧ Vương, Hải Lâm vương, Bách Triệp Vương, Lệ Vương, cùng Vương. . . vân...vân, thế lực chung quanh Đông Hải, muội thấy có ai trốn thoát được không?"

"Bọn họ sao, chết thì chết, hàng ngày đều đoạt địa bàn với chúng ta, chết thật tốt. . ."

"Muội thì biết cái gì, Minh Dạ của Đông Hải là một kẻ ích kỷ, Ám Đảo chúng ta và vô số thế lực chung quanh liên thủ mới có thể áp chế được hắn khuếch trương, hình thành kiềm chế, bây giờ những thế lực này đều bị diệt, còn lại một mình Ám Đảo chúng ta vốn không đủ nên chuyện, Đông Hải về sau còn ai là đối thủ của Minh Dạ nữa? Ai còn dám không nhìn mặt hắn mà sống, hắn muốn tiêu diệt ai không phải dễ như trở bàn tay hay sao, Ám đảo chúng ta sẽ không có một chỗ cắm dùi*." Giọng nói Ngọc Kỳ Vương lạnh như băng.

*không có một phần lãnh thổ nào để sinh sống làm ăn

"Ca, điều này. . . Điều này không thể nào." Giọng Nhã Ngư bắt đầu bất ổn.

"Không thể nào sao, hừ, Nhã Ngư, chuyện Hải thần tượng lớn như thế , Nhị chủ Tước Vũ và Tam chủ Lê Xuyên của Đông Hải có xuất hiện không? Nếu không động tay động chân, những thuyền này là giấy ư, thoáng một cái, toàn bộ đều bị thiêu cháy, Nhã Ngư, muội còn quá non nớt, đoán chừng bây giờ thủ hạ của Dạ ca ca của muội đang chiếm đoạt những thế lực đã mất đi thủ lĩnh kia rồi."

Nhã Ngư hiển nhiên không nghĩ tới những việc...này, trong phút chốc đứng im tại chỗ, hoàn toàn yên tĩnh.

Mạc Tinh từ từ nhắm hai mắt giải huyệt đạo, không lên tiếng, cũng không cử động.

"Nhưng... nhưng Dạ ca ca. . . Ra tay như vậy, không sợ tất cả các thế lực ở tứ hải. . . Tìm huynh ấy gây phiền toái sao? Dùng Đông Hải chống lại tam đại thế lực thì sẽ không có phần thắng, Dạ ca ca sẽ không ngốc như vậy đâu." Cả buổi Nhã Ngư mới lẩm bẩm được hai câu.

"Tứ hải gây phiền toái ư? Muội không thấy tam đại thế lực hắn đều để cho chạy thoát rồi sao, hắn cho thời gian để tam đại thế lực khác có thể đào thoát, chỉ diệt hết thế lực của Đông Hải, tam đại thế lực kia ai sẽ quản đến chuyện bên này. Vả lại, tam đại thế lực là quần hùng tách rời, Minh Dạ sao có thể để cho ba hải vương xen vào, giúp bọn họ thu thập thế lực nhỏ bé, để cho chạy thoát, lại để cho bọn họ tiếp tục náo động, suy tính này thật tốt, vì sao ngay từ đầu ta thật không nghĩ tới, đến bây giờ mới hiểu được." Y đấm mạnh một đấm, giọng nói tràn đầy hối hận.

"Nhưng. . . Đêm đó Dạ ca ca vẫn đối với chúng ta rất tốt, huynh ấy vẫn mang chúng ta đi theo, chứng tỏ. . ."

"Chứng tỏ cái gì, nếu như ta nhìn ra có cái gì không đúng, đuổi theo hắn lên thuyền của hắn ngay lập tức thì bây giờ chúng ta đã sớm táng thân trong biển lửa rồi."

Lời này vừa nói xong, mãi lâu sau cũng không thấy tiếng đáp lại, hiển nhiên Nhã Ngư đã bị dọa.

Trầm mặc nửa ngày, Ngọc Kỳ Vương vỗ nhẹ Nhã Ngư nói: "Sau này đừng đi trêu chọc người của Minh Dạ nữa, hắn để cho chúng ta lên thuyền chính là vì ta còn giá trị lợi dụng đối với hắn, lúc trước hắn bỏ qua cho muội, nếu như có lần nữa, cho dù ta có thể dùng được cũng không thể khiến hắn cho chút mặt mũi nào nữa đâu, Nhã Ngư, hãy bỏ đi ý nghĩ này, Minh Dạ là người không phải muội có thể lấy, quần đảo Ngọc Kỳ của chúng ta cũng không phải còn có thể xưng huynh gọi đệ với hắn như hôm qua nữa đâu."