Chương 34

"Có thích khách..." Vừa lúc đó, bên ngoài hội trường đột nhiên một giọng nói bộc phát rống to.

"Thật to gan, dám đến Hải Thần đại hội của ta giương oai, hoàn toàn không đem tứ hải ta để vào mắt." Tóc bạc cuồng bay bay, Minh Dạ mặt thâm trầm, yêu nhan đen lại.

"Truy cho bổn vương." Tay áo vung lên, Minh Dạ ôm Mạc Tinh phóng khỏi hội trường, trong hội trường, tất cả người Đông Hải, lập tức dốc toàn bộ lực lượng.

Trong hội trường tam hải sứ thần liếc nhau, trên mặt ai cũng thiết nộ, phẫn nộ quát: "Tất cả thuộc hạ Bắc Hải nghe lệnh, truy..."

"Tây Hải tất cả..."

"Nam Hải..."

Chớp mắt, những đầu lĩnh hải tặc không bị thương vừa xông khỏi hội trường, vừa liên tiếp phát lệnh, mấy vạn hải tặc túm tụm lại bên ngoài hội trường nghe thấy, lập tức bắt đầu động.

Bởi vì lần này Đông Hải tránh để người đàm tiếu, thuộc hạ Cung Hải đảo cũng không nhiều, bởi vậy cũng không có nhiều tuần tra phòng thủ, lực lượng tứ hải đều ở đây, ai dám đến gây chuyện, chuyện này hoàn toàn là động thủ trên đầu thái tuế, không ngờ thực sự có người đến động thủ, bởi vậy vấn đề này cũng không trách được Đông Hải, cho nên trong phút chốc, tất cả thế lực hải tặc có thể hoạt động, lập tức bắt đầu rục rịch, thế lực trên lục địa dám đến địa bàn bọn họ ra oai, hừ.

Thân thể mất hết sức, Mạc Tinh bị Minh Dạ giữ chặt trong ngực, chỉ cảm thấy hai tai ù ù, gió biển như vả vào mặt, đau muốn khóc, nàng từ từ nhắm hai mắt không để ý tới hành động của Minh Dạ, bắt đầu nhớ lại thủ pháp điểm huyệt của Minh Dạ, bắt đầu điểm vào huyệt đạo.

Bên bờ biển lúc này đã có chút hỗn loạn, góc đông bắc, mấy chiếc thuyền tốc độ đã xuống nước, theo bốn phương tám hướng hòa vào đêm tối mênh mông.

Lên thuyền, nhổ neo ra khơi, thuyền Minh Dạ xuất phát đầu tiên, những người khác cũng nhanh chóng lên thuyền, lúc này người giữ thuyền vừa nghe mệnh lệnh của Minh Dạ đã lập tức nghiêm chỉnh điều động nhân thủ, hết thảy chỉ trong nháy mắt, Minh Dạ ngồi thuyền đã đuổi theo phương hướng thuyền tốc độ.

Sau lưng, mấy vạn hải tặc rậm rạp chằng chịt phóng lên thuyền, tiếng thét to, tiếng ra lệnh, tiếng va chạm lập tức vang lên một phương.

Thế lực tam hải vương dù sao cũng là thế lực lớn, thuyền Minh Dạ chỉ chậm mấy nhịp, thuyền tam hải sứ thần thuyền cũng đồng thời lao ra, đuổi theo hướng biển rộng mênh mông.

Trên bờ, thuyền ở tít bên ngoài lại dễ dàng thoát ra nhất, nhanh chóng ra khơi, bên trong loạn thành một tràng, từng chiếc từng chiếc thuyền hải tặc ra khơi, đuổi theo hướng thuyền chạy trốn.

Nháy mắt, trên mặt biển tối như mực đều là thuyền hải tặc.

Mạc Tinh bị Minh Dạ ôm trong ngực, theo Minh Dạ vào trong khoang thuyền, còn chưa đi đến vài bước, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, Mạc Tinh vô ý thức trợn mắt nhìn phía sau.

Bầu trời hồng một vùng, sau lưng cả một biển lửa dữ tợn.

Bên bờ biển, những chiến thuyền không kịp chạy đều bị lửa lan, cháy rụi.

Chỉ thấy trên góc đông bắc, trận đại hỏa mãnh liệt nháy mắt bốc lên, như chắn ngang một thông đạo, màu đỏ cam đẹp đẽ trong đêm tối tản ra hào quang chói mắt, đúng là hướng mấy chiếc thuyền tốc độ kia rồi đi.

Thuyền hải tặc chưa rời đi lập tức đại loạn.

Nhưng lúc này chỉ mới là bắt đầu, gió trợ thế lửa, đêm tối, gió biển vù vù thổi qua, trận đại hỏa mãnh liệt kia lập tức dùng tốc độ lửa lan đồng cỏ tản chung quanh, bao phủ cấc thuyền hải tặc đi qua.

Mà thuyền hải tặc xung quanh bởi vì trước kia không có nơi hạ neo, phải bám víu mấy thuyền lại mới có thể an ổn đỗ bến, lúc này trở thành một xâu chuỗi, ngươi kết ta, ta nối ngươi, dưới thế lửa như thế, cháy chùm là điều không thể tránh.

Trong khoảnh khắc, đại hỏa như lan trên đồng cỏ, nuốt lấy thuyền hải tặc vốn làm bằng gỗ, hỏa thiêu!

Tiếng kêu thảm thiết, chửi rủa, gào rống truyền tới từ rất xa bờ, dường như lại chấn vang bầu trời lần nữa.

Thuyền hải tặc xa tít bên ngoài không vướng bận có thể nhanh chóng ra khơi. Nhìn lại, bến bờ như đã không còn gì, chỉ có một ngọn đại hỏa thông thiên.

Ánh lửa kiều diễm phản chiếu trong nước, màu sắc mỹ lệ cuồng ngạo trong đêm tối vô cùng tinh tế.

Nửa bầu trời hoàn toàn là ánh sáng màu đỏ.

Thuyền hải tặc ra khơi, không ai để ý đến thế lực hải tặc khác nhảy xuống nước, không có chuyện gì quan trọng hơn việc truy hồi tượng Hải thần tượng, luận võ không có phần thắng, lúc này im lặng đuổi theo, lấy lại được tượng thì là của mình, đây chính là cơ hội trời ban, huống chi thế lực trên biển thiếu một thì địa phận của bọn họ sẽ càng lớn rộng, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, hừ, vọng tưởng.

Ánh lửa chói mắt toát ra trong đêm tối nuốt lấy hết thảy.

Mạc Tinh lạnh lùng nhìn tình hình, trong mắt lóe lên sự bănh lãnh, thủ đoạn thật ác độc.