- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Phượng Nghịch Cửu Thiên
- Chương 18
Phượng Nghịch Cửu Thiên
Chương 18
"Cái này mà tốt, ta còn có thứ hay không muốn lấy ra, sợ các ngươi không ai có thể qua được." Thư lão tứ thắng không ít tiền, không coi ai ra gì nói.
"Vương bát đản, dám miệt thị ông hả..."
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, dám nói chúng ta..."
"Thư lão tứ, ngươi ngứa da phải không..."
"Lấy ra, cho bổn vương nhìn xem...."
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh săn bắn chửi loạn.
Thư lão tứ kia thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt, cũng không mắng nhiếc cùng mọi người, cũng không lấy ra, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mọi người.
Trong đây ai cũng không phải kẻ yếu, tất cả mọi người đều là quyền thế địa vị ngang nhau, không ai sợ ai, không ai phục ai, trong phút chốc khắp nơi vang lên tiếng la hét hùng hổ kinh thiên động địa.
Minh Dạ ngồi ở địa vị cao nhất nói chuyện cùng Ngọc Kỳ Vương và Sát Vương, cũng không can thiệp.
"Đông Hoàng, ngươi ra đi, để cho nô ɭệ của ngươi đến." Náo nhiệt láo nháo một hồi, đột nhiên một tiếng hô thô bỉ vang lên, ý dẫn tới Minh Dạ, bên cạnh cả đám người đang mắng chửi quên trời đất liền đứng hình, sau đó lập tức đồng thanh hò hét.
"Đúng, đúng, dám nói chúng ta không có người, Ám Hoàng, ngươi ra, ngươi đến."
"Để Thư lão tứ ngậm cái kia miệng chim chạy về Nam Hải đi..."
Lập tức, ánh mắt toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều nhìn Minh Dạ chăm chú.
Minh Dạ nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua người đề nghị.
"Thư lão tứ, đừng tưởng rằng bảo bối của ngươi lợi hại, ta nghe nói Ám Hoàng có một nữ nô tên Mạc Tinh, một thân mưu kế tinh ranh, bảo bối kia của ngươi đoán chừng chân người ta cũng sờ không tới." Trong tiếng huyên náo, đột nhiên bốc lên một câu như vậy.
"Thật ao, Ám Hoàng, để cho nữ nô của ngươi lên."
"Lên, để cho nữ nô lên."
Khu săn bắn chưa từng có nữ nô lên sân khấu, lúc này chúng hải tặc nghe thế, lập tức còn hưng phấn hơn hồi nãy.
Có một vài đầu lĩnh ngồi ngay ngắn, ngồi ngay ngắn bất động, không kêu gào theo cũng không lùi đi, dám kéo nữ nô Đông Hải Ám Hoàng âu yếm lên sàn đấu sinh tử này không phải đắc tội Minh Dạ sao, còn muốn sống trở về không chứ. Mà một số người không được khôn khéo, toàn là những đầu lĩnh dùng vũ lực xưng vương thì hưng phấn hùa theo.
Trong tiếng kêu gào, khóe mắt Minh Dạ lướt qua người không lên tiếng ẩn mình trong đám đông, Mạc Tinh lợi hại, trên biển này có ai biết Mạc Tinh lợi hại chứ, ngay cả hắn còn chưa biết cơ mà.
"Ám Hoàng, để cho nữ nô của ngươi lên đi.., đừng không nỡ."
"Ám Hoàng có được tài phú Đông Hải, vậy mà keo kiệt một nữ nô, ngươi làm sao nói chuyện được đây..."
"Đúng, đúng..."
"Ám Hoàng, nếu nữ nô của ngươi lên, bảo bối lão Tứ cũng không thèm giấu diếm, người đâu, mang ra cho ta." Thư lão tứ đứng lên vỗ tay một cái, lập tức nô ɭệ phía dưới hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Không lâu sau, một hòm làm bằng sắt với gỗ cực lớn được khiêng ra, bốn nô ɭệ đứng tại bốn góc đem hòm sắt đẩy "phịch" một tiếng xuống dưới, hòm sắt tại trên lôi đài va chạm hai cái, đồ vật bên trong lập tức lộ ra.
Một cự mãng dài độ năm sáu trượng. (1 trượng = 4m => khoảng 20 ~ 24 mét)
Một mảnh tĩnh lặng, sảnh săn bắn vốn huyên náo chợt yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chăm chú Cự Mãng phía dưới.
Trong núi có hổ, lợn rừng, gấu chó, xưng hùng. Trên biển, cá mập xưng hùng, mà Cự Mãng lại hoàn toàn không để ý công kích của hổ lợn rừng hay gấu chó, có thể nói là bá chủ lục địa.
Lúc này, Cự Mãng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ lóe yêu quang, biểu hiện cực kỳ tà ác.
"Hay..." Không biết ai kêu một tiếng, yên tĩnh lập tức bị đánh vỡ, tất cả hải tặc, đầu lĩnh đều hưng phấn.
"Ám Hoàng..."
"Ám Hoàng..."
Nghe tiếng gào liên tiếp, Minh Dạ biết rõ nếu hắn không đồng ý, sau này không thể dùng vũ lực trấn áp được nữa.
Trong mắt lóe lên hào quang đổ sậm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nụ cười kia khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra nội tâm của hắn đang nghĩ gì.
"Mang đem Mạc Tinh tới."
Thϊếp thân hộ vệ Lam Sơn vẫn đứng sau lưng Minh Dạ, trao đổi ánh mắt cùng Minh Dạ, cung kính nói "Vâng" rồi quay người bước ra ngoài.
Trong sảnh săn bắn, một đám đầu lĩnh hải tặc nghe xong lập tức ầm ầm khen hay.
Minh Dạ thấy vậy, trên mặt vẫn cười nhàn nhạt như trước, ngồi trên cao nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.
Mà Ngọc Kỳ Vương ngồi bên cạnh hắn nhìn chăm chú nhìn phía có người nhắc tới Mạc Tinh, lông mày hơi nhíu lại, cúi đầu nhỏ giọng phân phó người sau lưng vài câu, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Dạ không có chút biểu hiện khác thường gì, mi tâm nhíu lại.
Người tập kích đêm đó.
Một lúc sau, khi chúng hải tặc đợi đến sắp hết kiên nhẫn, cửa lớn đại sảnh mở ra, một bóng người quần áo dài ôm sát thân làm bằng da chậm rãi đi đến, là Mạc Tinh.
Chỉ thấy nàng mặc y phục nhỏ màu đỏ không cổ ôm sát thân, tay áo làm bằng da bó chặt cổ tay, bên hông buộc một cái đai thiết màu bạc, đai thiết ôm trọn eo thon, chặt chẽ thắt lại giữa eo với quần dài phía dưới, y phục bó sát hoàn toàn, làm cho Mạc Tinh càng tản ra hỏa diễm, khí thế bức người.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Phượng Nghịch Cửu Thiên
- Chương 18