Chương 17

"Đúng, đúng." Ngọc Kỳ Vương vội vàng tiếp lời nói: "Về sau ta sẽ quản giáo Nhã Ngư, cô nương lớn như vậy rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi." Vừa nói vừa dắt lấy Nhã Ngư, bế nữ tử toàn thân rút gân, nửa chết nửa sống lên, bước nhanh bỏ đi.

Trong màn đêm, yên lặng khôi phục.

"Mèo con của ta, chỉ có ta mới có thể động." Vuốt mái tóc đen óng của Mạc Tinh, trong mắt Minh Dạ chợt lóe lên một tia huyết tinh, người của hắn, hắn muốn ức hϊếp như thế nào thì ức hϊếp như thế đấy, muốn nàng chết thì chết, muốn nàng sống thì sống, không tới phiên người khác làm chủ.

Mạc Tinh từ đầu đến cuối vẫn một mực không nói gì, tai nghe lời Minh Dạ, cười lạnh một tiếng, nàng cho tới bây giờ không có ý trông cậy vào Minh Dạ giúp nàng.

Giãy giụa khỏi vòng ôm ấm áp của Minh Dạ, Mạc Tinh cà nhắc đi về, nàng cực kỳ chán ghét người này.

Minh Dạ thấy vậy, ánh mắt mãnh liệt lên, tay vung lên một cái đã bắt được Mạc Tinh giật trở về, nhìn chằm chằm vào hai mắt lạnh lẽo của Mạc Tinh: "Vài ngày không giáo huấn nàng mà cánh vẫn muốn vươn ra sao." Dứt lời liền vác Mặc Tinh lên vai, quay người đi về phòng ngủ của hắn.

Không khí chậm rãi phiêu tán.

Trên Cung Hải đảo, người bốn phương tụ tập ngày càng nhiều, mùng ba tháng tư đảo mắt đã tới.

Quần hùng trên biển dường như muốn cùng tề tựu trên khu vực này.

Vì không có chuẩn bị gì nên trên đảo vẫn chưa bày biện gì, đợi mọi người đến, Minh Dạ mới sai người bày soạn lên.

Nhất thời, Đông hải có được tài phú rộng lớn, đất bằng lên nhà, vội vàng mấy ngày, vô số phòng ốc lớn nhỏ bằng gỗ liền sừng sững đứng tại Cung Hải đảo, kiến tạo nên một hòn đảo từ đơn sơ thành phồn vinh, hết thảy tài vật, sức người đều có đủ.Phượng Nghịch Cửu Thiên - Chương 17Vốn trong lòng hải tặc khắp nơi còn cảnh giác, vừa thấy Minh Dạ chí công vô tư, quang minh lỗi lạc như thế, ở trên đảo xác thực là không có cơ quan gì, bên ngoài đảo cũng không đóng chiến thuyền, trong phút chốc đều có chút buông lỏng đề phòng.

Nhưng nhiều đầu lĩnh hải tặc độc bá xưng vương từ lâu, tụ tập lại với nhau, toàn loại nhân vật kiệt ngao bất tuần (*cương quyết không dễ thuần phục ), càng không phải thiện nam tín nữ gì, vốn rất khó ràng buộc, tuy không muốn nhưng cũng kiềm chế tính nết của mình, không hô phông hoán vũ trên đảo, mặc dù cừu nhân gặp mặt cũng liếc mắt chỗ khác, không cố tranh chấp.

Một, là kiềm chế lẫn nhau không dám vọng động; hai, là Minh Dạ kia bất động thanh sắc, trước mặt nhiều đầu lĩnh hải tặc như vậy, dùng thời gian mấy ngày để đất bằng khởi trấn, điều này cần bao nhiêu tài lực vật lực nhân lực, mặc dù không bày chiến thuyền ra nhưng thế lực Đông Hải cũng lặng yên không một tiếng động lộ ra lại khiến cho chúng đầu lĩnh hải tặc kiệt ngạo bất tuần không dám vọng động.

Bởi vậy, hải tặc khắp nơi đến trên Cung Hải đảo ngày càng nhiều nhưng vẫn bình an vô sự, hưởng thụ ăn ngon ở tốt trên đảo, chờ đợi mùng ba tháng tư đến.

Đêm nay sao trời sáng trong.

"Hay..." Trong đại sảnh nơi săn bắn trên đảo, vô số tiếng trầm trồ khen ngợi vang một vùng.

Chỉ thấy chúng đầu lĩnh hải tặc chuyên tu luyện săn bắn, ngồi thành hình tròn bao quanh lôi đài để trống để giữa đại sảnh, lúc này trong đại sảnh đã sớm ngồi đầy hải tặc, hưng phấn nhìn màn vật lộn ở giữa lôi đài, tiếng trầm trồ khen ngợi vang không ngừng.

Lúc này trên lôi đài, một người một hổ đang đối chiến, mãnh hổ bị bỏ đói vài ngày hung mãnh dị thường, điên cuồng tiến công đồ ăn phía trước mặt nó.

Mà giao đấu cùng mãnh hổ chính là một nô ɭệ cường tráng, trên thắt lưng là một chữ Trần lớn đã bị máu tươi dính đầy, ra sức vật lấy Mãnh Hổ.

"Cắn, cắn, cắn cho ta..."

"Lên đi......"

Chung quanh phủ đầy một bầu nhiệt huyết sôi sục, phần đông hải tặc đang không ngừng kêu gào, cặp mắt đã bị máu tươi phía dưới kí©h thí©ɧ đỏ rực một mảng.

"Gầm." Một tiếng gào rú, cuồng nhiệt xung quanh và hương vị máu tươi kí©h thí©ɧ đã chọc giận Mãnh Hổ, nhảy vồ tới người đối diện, hung dữ táp tới nô ɭệ toàn thân đã tổn thương.

"Hay..."

Trong tiếng hô hoán kinh thiên động địa, Mãnh Hổ cắn đứt cổ nô ɭệ kia, kéo lê đi.

Xung quanh khán đài, không có ai thương tiếc nô ɭệ đã chết kia, chỉ có cuồng tiếu và chửi bới, người cuồng tiếu thắng trận, người chửi mắng vì thua cược.

Ở trên đảo bố trí vô số phòng khách, có sòng bạc, có khu săn bắn, có trường giác đấu để những đầu lĩnh hải tặc đến sớm không có chuyện làm gϊếŧ thời gian.

Trong khu săn bắn lớn nhất đảo những ngày này không hề yên tĩnh, trên biển kiếm ăn, ai không một hay nửa kẻ thù, dưới áp chế của Minh Dạ không dám nhận mặt trả thù, cũng chỉ có thể đấu thắng thua, tranh giành thắng lợi ở chỗ này, bởi vậy những hải tặc thường bị thua thiệt rất ưa thích.

"Chết tiệt Thư lão tứ, tìm đâu ra con hổ mãnh liệt như vậy, bà ngoại nó, lại thua rồi." Trên khán đài, một nam tử độc nhãn ngồi ở vị trí tốt nhất hùng hùng hổ hổ nói.