Minh Dạ nghe nói như vậy trên mặt như trước tràn đầy mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng ở trên gương mặt Mạc Tinh hôn lên, trong mắt phản chiếu ra vô cùng thân mật, chậm rãi nói: "Nhã Ngư không mang người hầu hạ, tại chỗ này của Bổn vương có thể tùy tiện chọn một, bất quá người này, Bổn vương phải mang theo lên đường, sợ là không hầu hạ ngươi được rồi."
Dứt lời, hai tay khép lại, từ phía sau lưng ôm chặt lấy Mạc Tinh, thần sắc kia giống như cực kì ưa thích Mạc Tinh.
Ngọc kỳ Vương kia cùng nữ tử một mực không nói gì thấy vậy, trong mắt hào quang lóe lên, thật sâu đánh giá liếc nhìn Mạc Tinh.
Hoa Khổng Tước Nhã Ngư ánh mắt lộ vẻ căm hận, càng phát ra hung dữ trợn mắt liếc nhìn Mạc Tinh, ánh mắt kia giống như đao gϊếŧ người.
Mạc Tinh bị Minh Dạ ôm vào trong ngực không thể động đậy, thấy vậy hung dữ liếc trừng trở lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Mù lòa."
Vừa nói như vậy xong, thần sắc Ngọc kỳ Vương, hoa Khổng Tước lập tức khẽ biến.
"Buông tay." Hơi ngửa đầu lạnh lùng đối mặt với Minh Dạ sau lưng, ánh mắt sáng trong chỉ có chán ghét cùng căm hận, thái độ rõ ráng như vậy, lại làm cho ánh mắt ba người kia biến đổi.
Trên mặt Minh Dạ mặc nhiên bảo trì bộ dáng tươi cười, nghe nói vậy rất dứt khoát buông tay ra, cười cười nhìn Mạc Tinh hất lên tay áo, xoay người bỏ đi, một chút mặt mũi cũng không để cho hắn.
Trầm mặc ngắn ngủi.
"Ám Hoàng, xem ra tính tình nữ nô này của huynh không tốt lắm nha." Ngọc kỳ Vương nhìn thấy bóng lưng Mạc Tinh biến mất, nhướng mày mỉm cười nói.
Minh Dạ ôm hai tay ngực, trên mặt khẽ cười nói: "Như vậy mới càng có hương vị."
"Ha ha, nói cũng đúng." Ngọc kỳ Vương nghe nói vậy lập tức cười lên ha hả.
Trong mắt Hoa Khổng Tước Nhã bên cạnh Ngư lộ vẻ căm hận, nghe thấy Minh Dạ nói như vậy lại càng mãnh liệt hơn. Mà nữ tử một mực không nói gì kia vẫn bất động như cũ.
Trong tiếng cười, Minh Dạ chậm rãi quét mắt nhìn Mạc Tinh đi xa, khóe miệng phác lên chút vui vẻ như có như không, thật thông minh, rõ ràng muốn tránh hiềm nghi nên biểu hiện hắn và nàng không có tình nghĩa thắm thiết gì, mưu đồ phòng thân, nhưng nàng cho rằng hắn là ai chứ, hiềm nghi kia còn không phải do một câu của hắ mà thành sao.
Cơn gió đầu Hạ chậm rãi thổi qua, mang theo cảm giác nóng nực.
Cung hải đảo, Đông Hải ở tít bên ngoài một hòn đảo, thuộc phạm vi thế lực của Minh Dạ, là một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ.
Nhưng chỉ cần một lời thông báo của Minh Dạ đã trở thành một địa điểm cực nóng trong thiên hạ.
Mùng ba tháng tư, vì thể hiện sự công bằng, Đông Phương Ám Hoàng rộng rãi mời đồng nghiệp tứ hải đến cung hải đảo, thϊếp mời gửi trên biển Nam Bắc Tam đại hải vương, hải tặc có danh tiếng khắp bốn biển, có thϊếp mời đều có thể đến đây cùng nhau thương lượng Tượng hải thần thuộc về ai.
Trong phút chốc, toàn bộ tứ hải đều sôi trào, vô số tiểu hải tặc ngày đêm dong thuyền gấp gáp tới đây.
Trên lục địa Ba đại lục, Hàn chiêu, Hoa Phong, Hắc Lịch, khi nghe thấy tin tức kinh bạo như thế cũng lặng lẽ phái người ra chọn lựa.
Tượng hải thần xuất hiện, Hải Thần điện hiện ra.
Hải Thần điện.
Nghe nói chỗ đó mai táng Hải Thần thượng cổ sau khi thống nhất bốn biển, là bá chủ xưng bá hải dương, trong thần điện có tài phú vô biên, có binh mã vô tận, có vô số bí kíp võ công, có thể dùng những thứ đó để trở thành Duy Ngã Độc Tôn Vô Thượng.
Xưng bá hải dương, đăng vị xưng Hoàng.
Đó là mộng tưởng ngàn năm trên biển tranh giành Bá chủ, đó là mục tiêu cuối cùng của hải tặc, đó là vật vô số người truy đuổi suốt đời.
Hải Thần điện, yên lặng ngàn năm, trăm ngàn năm qua mọi người dường như thu hết toàn bộ thông tin trên hải vực đều không chỗ nào có được, mà Tượng hải thần là chìa khóa duy nhất để tiến vào Hải Thần điện.
Trăm năm không hiện thế, nay Đông Phương Ám Hoàng đột nhiên đạt được Tượng hải thần, còn phát thư mời thiên hạ hào kiệt cùng bàn bạc, chuyện tốt như vậy ai không muốn đi thử vận may, cho dù thế lực cực kì nhỏ nhưng lỡ như vận may tốt, có khi báu vật còn rơi trúng đầu cũng nên, cho nên trong phút chốc, gió nổi mây phun, vô số người dong buồm xuôi tới đây.
Dường như khiến cung hải đảo trở thành địa điểm nóng nhất thiên hạ,
Thời tiết một ngày một ngày chuyển nóng, mùng ba tháng tư ngày càng tới gần.
Thuyền đỗ quanh cung hải đảo chật như nêm, vậy mà vẫn có cơ số thuyền chưa tới.
Sắc trời nồng đậm, mặt trời lập lòe ánh sáng, giống như ánh mắt trẻ con tinh nghịch, trong nháy mắt đấy, tinh quang bắn ngược lại trên biển, trên mặt biển đen như mực sóng gợn lăn tăn, một mảnh tĩnh lặng.
Vẻ hoang vu không người thanh tĩnh ngày xưa thoáng cái thay đổi thành náo nhiệt giống như một thị trấn phồn hoa nhất Lục Địa.
Một vòng trăng sáng đọng ở ngọn cây, nhà gỗ dựng tạm thời tản ra khí gỗ thô.