Thời gian nhanh chóng đi qua, đảo mắt đã vào mùa Hạ.
Thời tiết trên hải đảo này so sánh với Hàn chiêu đại lục nóng nhiều hơn, ở trên đảo tất cả mọi người bắt đầu mặc áo mỏng váy mỏng.
Lúc này, Mạc Tinh được đại phu kia phê chuẩn có thể xuống giường hoạt động.
Đứng trong hoa viên bên ngoài tẩm cung, Mạc Tinh ngẩng đầu nhìn cây cối trước mắt cao có thể che trời, cây trên kia kết ra một loại trái cây to bằng hai nắm đấm , Hắc Hoàng, Hắc Hoàng đấy, không biết là loại trái cây gì.
Trên bầu trời, chim đang khoái hoạt mà bay lượn, từ trên một khỏa cây cao bay vυ"t đến một khỏa cây cao khác, vui sướиɠ kêu, líu ríu, nghe được cực kỳ thoải mái.
Trời xanh mây trắng, tự do tự tại, thật tốt.
Nắm trong tay vật trang trí từ trong tẩm cung Minh Dạ mang tới, trường kiếm, Mạc Tinh đột nhiên xuất kiếm.
Một kiếm bay xéo, người di chuyển theo kiếm, y phục màu tím dưới ánh mặt trời hiện ra quang ảnh màu tím, giống như một hồ điệp đang nhẹ nhàng bay múa.
Chuyển động xoay tròn, giống như hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy).
Một kiếm phá không, đâm ngang đại thụ trước mắt.
"PHỐC." Một tiếng vang rất nhỏ, hiện ra trường kiếm ngân bạc đâm vào cây cổ thụ, mũi kiếm khảm vào bên trong, rõ ràng chỉ đâm vào tầng vỏ cây kia.
Mạc Tinh bảo trì tư thế giơ kiếm đâm vào, tay có chút phát run.
Nhớ năm đó tung kiếm cuồng ca, một kiếm đơn giản có thể trảm bầu trời Thương Vân, một kiếm có thể đoạn nước chảy sông lớn, hôm nay rõ ràng một tầng vỏ cây đã đâm thấu không được.
Trên mặt không biểu tình, trong tay có chút run run, Minh Dạ, Minh Dạ, nàng cùng hắn thế bất lưỡng lập (không đội trời chung).
Đang khẽ run gian, sau lưng đột nhiên duỗi ra một tay ôm eo của nàng, một tay nắm chặt tay cầm kiếm, tiến về phía trước đâm một phát.
"Phanh." Tiếng vang rất nhỏ vang lên, đại thụ bị một kiếm đâm một cái lổ thủng, giống như cắt đậu hủ.
"Tốt." Một tiếng ca ngợi vang lên, thưa thớt tiếng vỗ tay từ bên cạnh truyền tới.
Màn mắt sáng trong, ánh sáng lạnh lóe lên, rõ ràng nàng rơi đến tình cảnh này, người bên cạnh đã đến gần nàng như vậy, thế nhưng một điểm cảm giác nàng đều không cảm nhận được, cái này...
Nhất niệm tư chi, nội tâm Mạc Tinh càng phát ra phẫn nộ, hồi trở lại khuỷu tay liền hướng Minh Dạ sau lưng ôm nàng đánh tới.
Nhưng nàng không có nội lực, không có chiêu thức, lúc này như thế nào là đối thủ Minh Dạ.
Sức mạnh trong tay Minh Dạ xiết chặt, một tay giữ trên người Mạc Tinh, hai người như trước vẫn bảo trì tư thế vừa rồi, một điểm thay đổi đều không có.
"Ám Hoàng thật lợi hại, một nữ nô nho nhỏ đã có công phu như thế, cái này Đông Hải thật đúng là tàng long ngọa hổ a, ha ha." Tiếng cười cởi mở vang lên, một nam tử mặc vạt áo màu xanh da trời cùng hai nữ tử đang đi tới.
"Nữ nô này múa kiếm chỉ có thể làm Kiếm Vũ để xem mà thôi." Minh Dạ ôm Mạc Tinh, thu tay xoay người lại.
Trước mắt một nam ba nữ lập tức đập vào trong mắt Mạc Tinh.
Chỉ thấy nam tử đứng đầu khoảng hai mươi ba tuổi, lớn lên rất là thanh tú, so nữ tử cũng muốn thanh tú hơn ba phần, giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống, chỉ là trong mắt kia cất dấu thần khí mạnh mẽ , không giống như tướng mạo.
Hai nữ tử bên người, một người mặc váy dài vàng nhạt, cách ăn mặc trang điểm đều hết sức xinh đẹp, hận không thể đem tất cả đồ trang sức có được đều đeo lên đầu, giống như một bông hoa Khổng Tước.
Nữ tử còn lại tương đối trầm ổn, một thân màu xanh nhạt rất là thanh lịch, dung mạo tuy nhiên so với nữ tử hoa Khổng Tước kia thoáng kém một phần, nhưng cách ăn mặc lại xinh đẹp hơn rất nhiều.
"Nói rất đúng, nữ nô này chỉ khoa tay múa chân không có ý gì, Dạ ca ca, ca ca của ta là muốn khen công phu của Dạ ca ca cao đấy." Nữ tử hoa Khổng Tước kia bước nhanh đi tới, đối với Minh Dạ cười so ánh mặt trời còn sáng lạn hơn.
Mạc Tinh bị Minh Dạ chặt chẽ khống chế trong ngực đánh một cái rùng mình, trên lưng lông mao đã dựng đứng, Dạ ca ca.
Minh Dạ cảm giác được Mạc Tinh rùng mình, cánh tay ôm ở bên hông càng xiết chặt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn hoa Khổng Tước nói: " Thủ hạ của Ngọc kỳ Vương người tài ba phần đông, bổn vương sao có thể lọt vào mắt hắn." Nói ra cái này liền ngửa đầu liếc nhìn nam tử thanh tú kia, giống như cười mà không phải cười nói.
"Ám Hoàng đang đùa giỡn ta phải không?" Ngọc kỳ Vương dùng quạt xếp trong tay đập một cái, trả lời một câu.
Mấy người thoạt nhìn thập phần hữu hảo thân mật.
Hoa Khổng Tước nhìn Minh Dạ đến lúc này còn ôm Mạc Tinh, không khỏi trong mắt trầm xuống, hung dữ trợn mắt liếc nhìn Mạc Tinh, tuyệt không che dấu đố kỵ trong mắt, ngẩng đầu hướng Minh Dạ nói: "Dạ ca ca, đem nữ nô này đưa cho ta được không? Lần này đi hải đảo, ta không mang theo một nha hoàn nào."