- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Phượng Nghịch Cửu Thiên
- Chương 11
Phượng Nghịch Cửu Thiên
Chương 11
Máu chảy xuống từ bên khóe miệng.
Máu lan ra ga giường.
Bông hoa xinh đẹp nở rộ, phẫn nộ sẽ mãi ghi nhớ tại đây.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào trướng mạn trên đỉnh đầu không ngừng lắc lư.
Minh Dạ, từ nay về sau, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi...
Đêm, có phải rất xinh đẹp không ---------
Một đêm kích động, đến bình minh Minh Dạ mới thả Mạc Tinh ra.
Trọng thương trên người chưa chưa lành, lúc này lại bị ấn kí giày vò, tâm tư suy nhược, toàn bộ cơ thể đều mệt mỏi, nàng sốt cao mê man không lùi.
Minh Dạ thấy Mạc Tinh bị hắn hung ác giày vò rồi, trong lòng vẫn bình tĩnh, chỉ không tiếp tục giày vò Mạc Tinh nữa mà trực tiếp ném nàng cho đại phu.
Mạc Tinh hôn mê bất tỉnh bảy ngày bảy đêm, chỗ có bệnh không kịp thời trị liệu đều phát tác toàn bộ, ngực trúng tên, một chưởng kia của Minh Dạ, tổn hại khí huyết đều đồng loạt hiển hiện, hại đại phu được đem đến đây trị liệu cho nàng luống cuống tay chân.
Cũng may người này y thuật cao minh, luống cuống tay chân nhưng cũng nhanh chóng trị liệu cho nàng.
Ngày thứ bảy, Mạc Tinh chậm rãi tỉnh lại, nhìn lên màn che trên đỉnh đầu, thân thể đã hết đau, nhưng chỗ kia....thân đã ô uế, đã rách nát rồi.
Nàng bình tĩnh trừng mắt, năm ngón tay của Mạc Tinh chặt chẽ nắm chặt thành nắm đấm, nắm thật chặt trong chăn.
"Đại ca, sao vậy nè, tiểu muội mới ra ngoài mấy hôm huynh đã có nữ nô rồi sao, cái này cũng lạ à nha." Trong bầu không khí tĩnh lặng, một giọng nói thanh thúy vang lên, nương theo đó là tiếng bước chân liên tiếp đi tới hướng tẩm cung của Minh Dạ.
Mạc Tinh nghe thấy, ánh mắt liền lập tức lóe lên vẻ khắc nghiệt, nàng nhắm mắt lại giả bộ chưa tỉnh.
"Có cái gì kỳ lạ hay sao?" Giọng nói lười biếng của Minh Dạ truyền đến, đẩy đại môn tẩm cung.
"Nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh đại ca cũng không có một nữ nô nào hầu hạ, muội muốn nhìn xem là nhân vật kinh tài tuyệt diễm nào được đại ca coi trọng." Tiếng nói vừa dứt, Mạc Tinh nhạy cảm cảm giác được một bóng người đứng ở trước giường, ánh mắt sắc bén dò xét nàng từ trên xuống dưới.
"Không tệ, nhưng cũng chẳng phải là tuyệt diễm." Quét mắt nhìn Mạc Tinh vài lần, nàng ta đã nhanh chóng kết luận: "Nhưng thiên hạ này có ai hơn được đại ca nhà mình đây, có khuôn mặt này của đại ca bày ở chỗ này, những thứ khác đều là dong chi tục phấn."
Tiếng vui cười truyền đến, nữ tử này rõ ràng là đang giễu cợt Minh Dạ.
"Chỗ Lê Xuyên thiếu nhân thủ, ta thấy Tước Vũ rất nhàn nhã, không bằng đi giúp Tam đệ đi." Mạc Tinh cảm giác được trên giường trầm xuống, Minh Dạ ngồi ở bên giường.
"Đại ca, huynh có lầm không vậy, muội mới dọn dẹp đám tiểu thế lực ở trên biển xong, vừa mới trở về, trà còn chưa có uống, huynh đã bảo muội đến Lê Xuyên đúc thuyền ấy hả, bỏ đi, bỏ đi, muội không nói nữa có được không, đại ca, chẳng lẽ huynh không muốn nghe một chút tin tốt tiểu muội mang về cho huynh sao?" Giọng điệu làm nũng vang lên, Tước Vũ kéo ghế qua ngồi xuống.
Tiếng cười nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, Minh Dạ không trả lời.
Giằng co nửa ngày, Tước Vũ hung dữ nói: "Lần nào cũng vậy, được rồi, muội không so đo với huynh nữa, lần này đi diệt đám Cung Sa Vương kia, tiêu diệt mười vạn thế lực của hắn, của cải của hắn đúng là phải 30 thuyền chiến mới chứa nổi, những năm qua, tên này cũng ăn được không ít."
Càng nói về sau, Tước Vũ càng hưng phấn mà nói: "Trong đó có một thứ tốt, tên kia toàn thu lấy hàng rác rưởi, muội thấy vật này đại ca nhất định rất ưa thích." Một bên vừa nói, vừa lấy một vật ra.
"Tượng Hải thần." Mạc Tinh cảm giác trên giường chợt nhẹ, Minh Dạ dường như đã đứng lên, giọng nói lười biếng kia hiện lên một tia kinh ngạc mà nghiêm túc.
"Đúng, là tượng Hải thần có thể mở Hải Thần điện trong truyền thuyết ra." Tước Vũ hạ thấp giọng, trong giọng nói không che dấu được sự hưng phấn bên trong.
Trầm mặc mất một lát, Minh Dạ không nói tiếp, trong tẩm cung lâm vào một bầu không khí tĩnh mịch khó diễn tả, ngay cả không khí cũng như đọng lại.
"Còn có ai biết?" Trầm mặc mất nửa ngày, Minh Dạ đột nhiên trầm giọng nói.
Tước Vũ thấy biểu hiện của Minh Dạ không giống trong dự liệu, không khỏi cũng nghiêm túc lại, nhanh chóng nói: "Tùy thân đi theo muội đều biết."
Đầu ngón tay vuốt vuốt Tượng hải thần kia, Minh Dạ lại ngồi xuống
"Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, Tước Vũ, muội nói Đông Hải ta chống lại ba mặt biển khác cùng hàng ngàn vạn hải tặc đến Ba đại lục, có bao nhiêu phần thắng?" Giọng nói miễn cưỡng vang lên, Minh Dạ bất ngờ hỏi.
Nhưng Tước Vũ đã hiểu, xưa nay bảo vật đều không phải điềm lành, đặc biệt là bảo vật quý hiếm dường như khắp thiên hạ đều mơ tưởng như thế này, đều dốc sức liều mạng tranh đoạt chi bảo, lúc có được bảo vật nhưng thế lực không đủ, vậy thì cũng chỉ là rước lấy họa sát thân mà không phải là may mắn, huống hồ tin tức nàng đoạt được quá nhiều người biết rõ, bọn họ ở Đông Hải rất nguy hiểm.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Giới
- Phượng Nghịch Cửu Thiên
- Chương 11