Đối diện với câu hỏi kỳ lạ của Hàn Tử Lăng, cuối cùng Phượng Ninh không nhịn được mà vứt cho hắn một câu: “Ngày ngài và tỷ tỷ ta đính hôn, ta cũng có mặt trong phủ, sao không thấy ngài tìm ta? Giờ đây ngài tính làm gì? Làm chuyện xấu rồi, còn muốn dựng bia danh liêm chính à?”Lời này mang chút ngôn ngữ của giới giang hồ, Hàn Tử Lăng vốn là công tử nhà thế gia, chưa từng gặp cảnh này, bị Phượng Ninh chửi đến mặt đỏ tía tai, xấu hổ không nói nên lời.
"Ta..." Hắn định giải thích nhưng dường như chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Trong khoảnh khắc hắn chợt nhớ đến Lý phu nhân từng nói Lý Phượng Ninh xấu xí, vô học, chữ cũng không biết, khiến lòng hắn chẳng ưa gì. Giờ ngẫm lại, hắn và Lý Phượng Ninh đều bị bà ta lừa. Nếu lúc đầu hắn thấy Phượng Ninh, chắc chắn sẽ không đồng ý đổi hôn ước. Hồi tỉnh lại, hắn định nói vài lời thật lòng với nàng nhưng Phượng Ninh đã bỏ đi xa.
“Phượng Ninh!”
Trên lầu cao, Bùi Tuấn đứng nhìn, chỉ nghe được một câu “Phượng Ninh,” mấy chuyện nam nữ đau khổ, hắn đã gặp không ít, chỉ là không ngờ lại xảy ra với nữ quan của mình.
Hàn Tử Lăng đúng là không tự lượng sức.
Danh tiếng cả đời của Vĩnh Ninh Hầu chắc chắn sẽ bị đứa con này làm bại hoại.
Bùi Tuấn khẽ cười nhạo.
Mưa đến nhanh, tan cũng mau.
Chạng vạng ba khắc giờ Dậu, hành cung bao trùm trong làn khói mù mịt, màn sương mù từ lưng chừng Yên Sơn phủ xuống, tràn đến hành cung.
Trong điện trở nên mát lạnh.
Phượng Ninh đi cùng Chương Bội Bội ăn cá nướng xong, trở về hành cung, đêm nay nàng phải trực.
Trong chính điện chia làm hai gian bằng rèm lụa xanh, bên trái là giường nhỏ để Hoàng đế nghỉ ngơi. Mùa hè Hoàng đế ít khi ngủ ở đây, thường ngủ ở mát các phía đông, gian bên phải lại chia thành hai phòng, một làm nơi pha trà, một bày vài bàn dài, trên chất đống tấu chương như núi để nữ quan trực xử lý công việc.
Ban ngày Dương Uyển và Lương Băng đã xử lý hết tấu chương, nàng cũng không có việc gì nhiều. Hơn nữa Bùi Tuấn dặn trước, chuyện không thạo không cần nàng nhúng tay. Nàng phụ trách văn thư ngoại giao, loại văn thư này không thường xuyên, nên hôm nay Phượng Ninh khá nhàn rỗi, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng mài mực hoặc pha trà cho Hoàng đế.
Nghĩ tới chuyện của Hàn Tử Lăng, trong lòng có chút lo lắng, khi nghĩ ngợi, nàng có thói quen cắn đầu bút, tập trung đến mức không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Bùi Tuấn không bao giờ cố ý đi nhẹ nhàng nên khi đi ngang qua bên cạnh mà nàng không hay biết, hắn không khỏi khó chịu.
Liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên phát hiện nàng đang thất thần.
Mặt Bùi Tuấn càng lạnh hơn, hắn nâng tay gõ nhẹ chuỗi hạt bồ đề lên trán nàng, giọng cười lạnh lẽo đổ xuống từ trên đầu nàng: “Lý Phượng Ninh, lúc làm nhiệm vụ phải nghiêm túc, đừng mơ màng. Có chuyện gì thì về rồi suy nghĩ.”
Phượng Ninh từ trước đến giờ làm việc rất nghiêm túc, đây là lần đầu nàng thất thần, có thể thấy là vì Hàn Tử Lăng, nàng nghĩ gì không liên quan đến hắn nhưng hắn quan tâm là nữ quan của mình phải tập trung tuyệt đối.
Phượng Ninh sợ đến tỉnh ngủ ngay lập tức, vội vàng vén áo quỳ xuống cúi đầu: “Thần nữ xin Hoàng thượng tha tội, thần nữ không dám.”
Bùi Tuấn không để ý, đã bước vào chính điện, thong thả tiến đến bàn ngự.
Phượng Ninh nhanh chóng đứng dậy, rửa tay pha trà, bưng khay sơn vàng vào điện, dâng trà xong, lại chuẩn bị mài mực. Bùi Tuấn bận rộn công việc, từ đầu đến cuối không nhìn nàng một lần.
Mãi đến nửa đêm, trong bụng hắn đau tức, mơ màng tỉnh lại.
Người trực đêm là Hàn Ngọc, y quỳ dưới chân hắn, lo lắng sốt ruột: “Hoàng thượng, nô tài sẽ đi mời thái y.”
Bùi Tuấn sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Không cần, đi nấu một ấm trà gừng nóng là được.”
Từ trước đến nay hắn bị dị ứng với hoàng cua, mỗi lần ăn đều bụng đau tức. Chuyện này chỉ có Liễu Hải biết, vào kinh hắn không nói cho ai biết. Tối nay dùng bữa tại Từ Ninh Cung, có một món bánh bao hoàng cua, hắn vô ý ăn phải một cái, hai canh giờ không có gì, ngỡ rằng qua rồi, không ngờ nửa đêm lại phát tác.
Thiên tử cũng có nhiều điều kiêng kỵ, không thể dễ dàng để người khác phát hiện điểm yếu.
Hàn Ngọc là người đơn giản, mọi việc đều nghe theo Hoàng đế, y lập tức gật đầu: “Nô tài đi chuẩn bị…”
Nhưng nghĩ lại, không yên tâm khi để trống nơi ngự tiền, liền xin phép Hoàng đế: “Hoàng thượng, vậy nô tài gọi Lý cô nương vào hầu hạ?”
Bùi Tuấn trước giờ không thích phụ nữ đến gần, hôm nay không hiểu sao lại không phản đối, có lẽ bụng đang đau nhức, mày khẽ nhíu chặt, một lúc sau mới đáp lại uể oải: “Gọi đi.”
Hàn Ngọc vội ra khỏi đông phối điện, thông báo cho Lý Phượng Ninh.
Đợi người đi rồi, Bùi Tuấn nhắm mắt nằm xuống, hít sâu một hơi.
Giờ phút này người hắn có thể tin tưởng lại là Lý Phượng Ninh.
Đúng vậy, nàng không có tâm cơ, cũng không có gì mưu tính, tính tình mềm mỏng dễ sai bảo, không phải nàng thì là ai?
Phượng Ninh đang gục đầu xuống bàn ngủ gật, nghe tin từ Hàn Ngọc, nàng bật dậy, men theo đường đi đến đông phối điện.
Phượng Ninh nhẹ nhàng bước vào, trong điện không có ai, rèm châu vàng lay động, thấp thoáng thấy một bóng người nằm trong mát các, nàng nhẹ nhàng vén rèm bước vào, thấy Bùi Tuấn nằm nghiêng bất động, tiến đến khẽ gọi: “Hoàng thượng?”
Dưới ánh nến lờ mờ, Phượng Ninh dè dặt nhìn Hoàng thượng, thấy hắn hơi nhướng mày, mặt mũi khẽ cau lại như muốn ngồi dậy. Nàng lập tức bước lên, định đỡ hắn nhưng lại thấy hắn hơi nhấc tay, ý bảo không cần, nàng liền lùi lại, đứng cách mấy bước, ánh mắt đầy lo lắng: “Bệ hạ, người thấy chỗ nào không khỏe? Có gì cần thần nữ làm, người cứ dặn dò.”
Hoàng thượng ngồi dậy một cách khó khăn, chỉ tay về phía cái kỷ cao bên giường, giọng trầm nhưng ổn định: “Rót cho trẫm một ly nước nóng.”
Phượng Ninh nhanh chóng làm theo.
Hắn uống một hơi, chưa được bao lâu, bụng đã sôi lên như có trận gió lớn đảo lộn bên trong. Ngài phải vội vịn lấy lan can giường đứng dậy, bước vào phòng rửa mặt. Phượng Ninh lo lắng đi theo đến gần bức bình phong, không dám vào trong khi chưa có lệnh, thấp giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ…”
Hắn nôn thốc tháo mọi thứ trong bụng ra ngoài, sắc mặt thoáng nhẹ nhõm hơn.
Đúng lúc đó Hàn Ngọc kịp trở lại, đưa chén trà gừng cho Phượng Ninh và đỡ Hoàng thượng quay về giường nghỉ ngơi. Hai người một người dâng trà, một người chuẩn bị nước nóng. Hàn Ngọc xong xuôi liền nhanh nhẹn vào phòng rửa sạch thau.
Phượng Ninh quỳ bên cạnh, giặt khăn ấm rồi đưa cho Hoàng thượng. Hắn lau qua mặt, sắc mặt dần dần hồi phục. Hắn hé mắt liếc nhìn Phượng Ninh, thấy nàng đang cẩn thận giặt khăn, tay áo cuộn lên ba lần, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, đôi hàng mi đen như cánh quạt nhỏ, khẽ động khẽ lay, trông như muốn gây phiền lòng. Ngoại trừ mẫu thân đã khuất, hắn chưa từng nhìn một nữ nhân nào gần gũi thế này. Vừa nghĩ, hắn liền quay mặt đi, khép mắt bảo: “Quên lời trẫm nhắc ngươi rồi à? Nhớ kỹ thân phận nữ quan của mình.”
Phượng Ninh ngẩn ra, có chút không hiểu: “Bệ hạ…”
Vô thức muốn hỏi ý hắn là gì nhưng nghĩ lại tính tình Hoàng thượng, nàng không dám, bèn gãi đầu ngẫm nghĩ, bất chợt nhớ lại chuyện ở Ngự Cảnh Đình trước kia, mặt nàng đỏ bừng lên.
“Bệ hạ, thần nữ không phải cố ý gặp người ngoài đâu ạ, thật sự là có chút hiểu lầm…” Nghĩ chắc Hoàng thượng chẳng hứng thú nghe chuyện rắc rối trong nhà nàng, bèn cúi đầu cam đoan: “Bệ hạ yên tâm, từ nay thần nữ sẽ không gặp hắn nữa.”
Phượng Ninh là người thật thà, đã nói là làm, hắn tin lời nàng, cũng không hỏi thêm. Hắn ghét nhất Phượng Ninh làm ra những chuyện ngốc nghếch, khiến người ta đàm tiếu. Người bên cạnh hắn nếu không có chút thành thạo, sớm muộn gì cũng gây họa.
Với tính cách của hắn, từ Dương Uyển đến Lương Băng, thậm chí cả Chương Bội Bội cũng rất cẩn trọng trong những chuyện nam nữ, tuyệt không để người khác có cớ bàn tán.
Nhờ trà gừng ấm bụng, hắn dần dần thấy buồn ngủ.
Phượng Ninh vẫn quỳ bên giường, không dám lên tiếng, đến khi nghe tiếng thở đều đều mới biết hắn đã ngủ.
Lúc này nàng mới thấy căng thẳng, đến cả hô hấp cũng quên. Đây là lần đầu nàng ở gần hắn đến thế. Trước kia muốn nhìn mà không dám, giờ đây có nên liều mà ngắm một chút không nhỉ?
Hắn thực sự rất đẹp, không còn vẻ sắc sảo thường ngày mà dưới ánh đèn dịu dàng, trông hắn thật mềm mại.
Nhận ra hành vi thất lễ của mình, nàng vội vàng che mắt lại nhưng rồi vẫn hé ra một khe nhỏ để nhìn, khe nhỏ ấy vừa khéo thấy được yết hầu sắc bén của ngài, yết hầu nhấp nhô lên xuống…
Phượng Ninh giật mình, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Dù không nhìn lung tung, trong đầu lại bắt đầu lan man.
Chẳng lẽ chuyện lúc nãy hắn không thèm để ý đến nàng, là vì chuyện Hàn Tử Lăng?
Một ý nghĩ táo bạo bất chợt lóe lên trong đầu nàng.
Hắn là vì nàng mắc lỗi mà giận, hay là vì… trái tim nàng lại nhảy loạn xạ, vội vàng tự nhắc mình ngưng suy nghĩ.
Nàng cũng thực sự dám nghĩ quá rồi.
Nói cho cùng, nữ quan đều là người của Hoàng thượng, không được làm điều thất lễ, ảnh hưởng đến uy nghiêm của hắn thôi.
Nếu là Chương tỷ, chắc hắn cũng sẽ nổi giận như vậy.
Nghĩ vậy, lòng nàng như mặt hồ tĩnh lặng trở lại.
Vừa định lui ra ngoài, thì thấy cánh tay dài của hắn buông xuống cạnh giường, nàng đắn đo mãi, cuối cùng nhẹ nhàng nâng tay hắn, đặt lại lên giường. Ngón tay nàng chạm vào lớp da rắn chắc của hắn, nóng hổi đến mức mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Làm xong, nàng hối hả lui ra ngoài, đứng sau rèm thở sâu một hơi.
Sáng tinh mơ, Phượng Ninh được Dương Uyển thay ca, trở về phòng nghỉ, đến chiều mới ngáp dài quay lại điện Càn Khôn.
Dương Uyển thấy nàng tâm trí mơ màng bèn nói: "Muội vào trong nghỉ ngơi một chút đi, bên ngoài đã có ta. Bệ hạ nếu gọi muội, ta sẽ báo cho.”
Phượng Ninh vội lắc đầu: “Thôi, nhỡ bị bệ hạ bắt gặp, muội sẽ chết chắc.”
Dương Uyển quá rõ tính của Hoàng thượng nên cũng không khuyên thêm.
Cả hai cùng vào trong hầu hạ.
Hắn thấy hôm nay Phượng Ninh có chút kỳ lạ, mỗi lần nhìn hắn lại lảng tránh, mặt đỏ ửng, cứ như hắn là mãnh thú sắp ăn thịt nàng vậy.
Chuyện tối qua rốt cuộc là sao?
Hắn tất nhiên không nghi ngờ nàng làm gì hắn, cho nàng mười hai lá gan nàng cũng không dám. Chẳng lẽ là hắn làm gì nàng? Điều này cũng khó xảy ra. Nhưng dáng vẻ ngượng ngùng của nàng hẳn phải có nguyên do chứ.
Trong nháy mắt, lông mày của Bùi Tuấn hơi nhíu lại.
Buổi chiều bận bịu gặp các vị đại thần không có thời gian để ý đến nàng. Đến chạng vạng, nhân lúc Dương Uyển cùng các cung nữ rời đi làm việc, hắn truyền Lý Phượng Ninh vào để dâng trà.
Bùi Tuấn uể oải tựa vào long ỷ, ánh mắt dừng lại nơi nàng, giọng nói điềm đạm: "Giờ không có ai, có chuyện gì thì cứ nói ra."
"A?" Phượng Ninh ánh mắt rõ ràng hơi lảng đi, gương mặt tỏ vẻ bối rối, như thể vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận.
"Bẩm bệ hạ, thần nữ không có chuyện gì cả..."
Miệng thì chối đây đẩy nhưng lòng nàng lại như kiến bò trên chảo nóng. Từ đêm qua nhìn thấy yết hầu của Bùi Tuấn, cả ngày nàng nằm ngủ cũng toàn mơ ác mộng, trong mơ là khuôn mặt của hắn, thậm chí còn thấy hắn túm lấy cổ áo nàng, ghé sát tai bảo nàng đừng gặp người ngoài. Tỉnh dậy xong, mặt nàng đỏ bừng đến xấu hổ.
Việc này chưa từng kể cho ai, vậy mà sao bệ hạ lại cảm thấy không đúng chứ?
Chẳng lẽ, bệ hạ lợi hại đến mức đoán được cả giấc mơ của người khác?
Bùi Tuấn nhìn khuôn mặt đang cố gắng giấu kín của nàng mà chỉ muốn bật cười.
Chắc hôm qua hắn bị ốm đến lú lẫn rồi, mới có thể gọi Lý Phượng Ninh đến hầu bệnh.
"Ngươi cứ thật thà nói ra, trẫm không trách đâu." Hắn nhẹ giọng dẫn dắt.
Ánh mắt Bùi Tuấn sâu thăm thẳm, sâu đến mức như một vòng xoáy cuốn người ta vào trong. Phượng Ninh hoàn toàn không dám đối diện với hắn, chỉ sợ nhìn thêm một chút sẽ bị hắn nhìn thấu bí mật. Nàng đành cắn răng, cúi mắt xuống mà nói: "Bệ hạ, thần nữ thực sự không có chuyện gì cả, đêm qua sau khi người ngủ, thần nữ liền lui xuống."
Thần thái như thể ủy khuất lắm, tựa như hắn mà hỏi thêm câu nữa là nàng sẽ khóc ngay tại chỗ.
Bùi Tuấn nhẹ nhàng cắn lưỡi, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, cuối cùng đành từ bỏ.
Thôi vậy, dù cho có thật sự làm gì nàng, cũng không thành vấn đề.
Chỉ là hắn vẫn không ngại dọa dẫm Lý Phượng Ninh, vì vậy hắn hờ hững nhìn nàng.
"Lý Phượng Ninh, đừng tưởng trẫm không biết ngươi đang nghĩ gì."
Phượng Ninh ngẩn người, tiêu rồi tiêu rồi, chuyện này cũng bị đoán ra sao?
Hắn quả thật là yêu nghiệt mà.
Phượng Ninh đỏ mặt tía tai, cúi người đập đầu xuống đất, giọng run rẩy: "Bệ hạ, người hiểu lầm rồi, thần nữ không có suy nghĩ gì cả... đột nhiên thần nữ thấy hơi buồn bực, nếu bệ hạ không có việc gì, có thể cho thần nữ lui được không?" Nói xong chẳng đợi hoàng đế đáp lời, nàng đã ôm bụng chạy vội ra ngoài.
Rõ ràng là chột dạ, chẳng lẽ hắn đã đoán đúng rồi?
Trước kia lúc nào cũng đòi ra khỏi hoàng cung, giờ thì cứ nhất định phải mò đến Dưỡng Tâm Điện.
Vì cái gì, Bùi Tuấn trong lòng tự hiểu rõ.