Thời Việt từ cốp sau lấy ra một chai nước khoáng, đưa Nam Kiều súc miệng. Nam Kiều thoải mái, nghiêng đầu mê man ngủ tiếp.
Thời Việt: “…”
Bởi cả hai đều nghĩ dùng xe làm phương tiện di chuyển, sẽ không ở ngoài quá lâu, cho nên đều không mặc quần áo mùa đông. Mới sáng sớm Thời Việt đã bị khí lạnh ngấm vào người, dẫu cho khí lực có cường thịnh đến đâu, lúc này cũng vẫn chịu không nổi. Nhưng người phụ nữ đang ngã vào lòng anh đây, hơi rượu lởn vởn chung quanh, quần áo mỏng tang dính vào thân thể nóng hôi hổi.
Thời Việt “…”
Hắn vốn định trở về xe, nhưng lại suy xét một chút, thứ mùi bên trong thật quá khó ngửi, chỉ đành bế ngang Nam Kiều, bước vào trong khu nhà.
Nam Kiều cao, Thời Việt còn cao hơn Nam Kiều đến hơn nửa cái đầu. Khi ôm vào lòng cũng không hẳn là khó khăn. Nam Kiều nhắm chặt hai mắt, hai tay theo bản năng ôm cổ anh, cả khuôn mặt dựa vào ngực anh.
“Chu Nhiên”, cô nói mê sảng, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ.
“Ha ha, Chu Nhiên là cái thứ đồ chơi khỉ gió nào đấy”.
Bảo vệ cản lại ngay cửa. Anh ta nhận ra Nam Kiều, nhưng không hề biết Thời Việt.
“Tiểu thư đây có thể đi qua, còn anh thì mời trình thẻ căn cước”.
Khuôn mặt Thời Việt lạnh lùng đến ghê người: “Tôi là chồng cô ấy, có muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?”
Bảo vệ chưa từng thấy qua người nào nói như vậy, nhưng Thời Việt một thân quần áo chỉnh tề, mặt mũi đẹp đẽ, khiến anh ta cũng không cảm thấy quá lo lắng.
Anh ta vẫn chỉ mới là một oắt con vừa mới vào đời, được giao trực ca đêm, không biết nên xử lý chuyện này ra làm sao, nhưng tinh thần trách nhiệm vẫn rất cao, anh ta nói: “Trên đây chỉ đăng ký có một mình cô ấy”.
“Nơi này của các người là cục dân chính sao?”, Thời Việt hỏi, cười mà như không cười, lại ôm chặt Nam Kiều hơn nữa, bàn tay đặt lên tai cô có chút lạnh. Ánh mắt anh ý tứ sâu xa: “Cậu muốn tôi chứng minh quan hệ vợ chồng với cô ấy như thế nào?”
Thời Việt nhấn mạnh bốn chữ “quan hệ vợ chồng”, ánh mắt nguy hiểm, khiến anh chàng bảo vệ mặt mỏng không dám nhìn thẳng vào anh và Nam Kiều, đành nghiêng người nhường đường nói: “Anh vào đi, không cần ghi tên”.
Tiểu khu này không phải nhỏ, Thời Việt phải mất một lúc mới tìm ra được căn hộ Nam Kiều thuê. Ở ngoài trời lạnh đã lâu, anh không tự chủ được muốn đem người phụ nữ trong lòng ôm chặt hơn, phát hiện ra cô lúc say ngủ cũng có thói quen giống vậy, càng trông giống như đang ủ ấm lẫn nhau. Thời Việt mỉm cười, nhớ năm đó nghèo khổ, đông đến ngủ tại một khu nhỏ ở thôn Trung Quan, phải cùng với chó săn sưởi ấm.
Dẫu lạnh nhưng cảm giác cũng không sai biệt mấy.
Tiểu khu này hơi cũ, thang máy cũng không hoạt động suốt 24 tiếng, mà Nam Kiều lại ở tầng thứ mười sáu.
Thời Việt ôm Nam Kiều đứng ở cầu thang mờ tối, cầu thang xi măng phản chiếu thứ màu xanh thâm u. Trong không khí ngập tràn thức mùi của đồ cũ và bụi bặm.
Thời Việt suy xét một chút về cần nặng của Nam Kiều, cười lạnh: “Ném cô ở đây là được rồi. Con mẹ nó đây cũng chẳng phải là Tô tiểu muội ba lần làm khó chàng rể (1) đấy chứ”.
(1) Tô tiểu muội là em gái Tô Đông Pha, cũng nổi tiếng văn hay chữ tốt, đến tuổi cập kê, lão Tô cha của Tô tiểu muội muốn kén rể cho đứa con gái nữ sĩ của mình, Tôi tiểu muội đã ba lần thử tài chọn rể.Cơ thể Nam Kiều lúc bấy giờ chợt run lên, móng tay hung dữ cứa vào cổ anh, nói: “Anh vô liêm sỉ! Anh cút đi!”
Thời Việt: “…”
Anh đưa tay lên chạm vào mí mắt Nam Kiều, thấy nhãn cầu cô chuyển động rất nhanh, cô đang mơ.
“Thất tình à, quý cô ngu ngốc”.
Vì thế đành cõng Nam Kiều bắt đầu leo lên lầu.
Lúc leo đến tầng thứ mười hai: “Con mẹ nó đầu anh đây chính xác là bị úng nước rồi”.
Đến tầng thứ mười sáu, Thời Việt nhìn thấy khóa vân tay liền muốn phát hỏa, dùng hai ngón tay của Nam Kiều quét vào đều mở không ra.
“Con mẹ nó là ngón nào?”
“Quét không được thì cô ngủ ở cửa đi”.
Cơ hội cuối cùng, Thời Việt tùy ý cầm ngón áp út của Nam Kiều quét qua một cái.
Vậy mà lại lách cách một tiếng mở ra. Luồng khí ấm áp lập tức ùa đến. Thật khoan khoái.
Thời Việt thấm mệt, thả Nam Kiều xuống đất.
Phiền phức này cuối cùng cũng đã xong.
Ánh mắt anh lãnh đạm buông xuống, nhìn Nam Kiều đang mê man trên mặt đất. Tay phải đẩy cửa dần dần khép lại, thân ảnh thon dài cuộn tròn lại dần khuất. Khoảnh khắc cuối cùng, anh bỗng nhướng mắt lên.
Trong chớp mắt, anh chợt thấy cái gì đó.
Anh thấy được căn hộ này.
Có cái gì đó đang ẩn núp trong tiểu khu cũ này, một căn hộ chẳng mấy đặc biệt.
Thời Việt giữ cửa, kéo ra, bước vào trong.
Đây là một căn phòng gần một trăm mét vuông, có toilet và phòng bếp.
Quay mặt về hướng đông, cửa sổ sát nền. Ngoại trừ bên cạnh cửa sổ có một cái giường xếp, thì không có bất kỳ đồ dùng trong nhà nào khác nữa, cả căn phòng thoạt nhìn vô cùng trống trải.
Thế nhưng trên mặt đất chất đầy những thứ gì đó.
Linh kiện điện tử, động cơ, dây cáp, tim đèn, cánh quạt, nhiều nhất là đủ loại mô hình thiết bị máy bay.
Trên cái giá trên tường, còn treo cả một bộ rất nặng, còn có cả mũ sắt và áo giáp.
Căn phòng như này, thật không chút nào giống phòng của phụ nữ. Dịu dàng, thư thái, tràn ngập hương thơm và mê hoặc.
Nơi này mang đậm hơi thở lạnh lẽo của máy móc và linh kiện điện tử tinh vi.
Thời Việt chăm chú nhớ lại khoảng thời gian gần gũi với người phụ nữ này, hoàn toàn không ngửi ra được thức mùi nào trên người cô.
Không có mùi son phấn và nước hoa.
Không có hương thơm của riêng phụ nữ.
Cũng không hề có thức mùi hữu cơ dung môi giàu ankan nào của công nghệ.
Mùi vị gì cũng không có.
Người phụ nữ này khá trung tính, nguyên chất, hệt như nước cất 25 độ C có độ ph dưới 7 vậy.
Anh lại nhìn Nam Kiều đang nằm trên sàn gỗ xám, áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, quần jean màu xanh nhạt, ở hông là mạc đỏ của Levi’s. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung dưới sàn, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.
Anh bỗng nhiên cảm thấy khí chất của người phụ nữ này rất hợp với căn phòng này, dường như nhập vào làm một.
Đôi mắt anh trong bóng đêm thâm trầm, cứ như thế nhìn Nam Kiều, bế cô lên giường xếp, kéo chăn đắp lại cho cô.
Nam Kiều tỉnh lại từ trong choáng váng.
Khi say rượu, đầu cô đau đến muốn nứt ra. Cử động tay chân, phát hiện quần áo vẫn còn nguyên, ngay cả tất cũng chưa hề cởi. Cái cảm giác này cực kỳ khó chịu. Cô rên một tiếng, từ trên giường bò dậy.
Có mùi thuốc lá.
Nam Kiều bỗng ngẩng đầu, thấy bên cạnh cửa sổ, có một người đàn ông đang đứng đó.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp. Tinh thuần, trong suốt, vàng óng. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy được vẻ hoang vắng hiếm thấy của Bắc Kinh, là hồ nước đóng băng của công viên Triêu Dương, cây không có lá, khắp nơi đều là cỏ héo tàn.
Khi ấy cô chọn căn phòng này, cũng là vì nhìn trúng vị trí này. Cô có thói quen mỗi sáng sớm, ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, thì sẽ tỉnh dậy.
Bây giờ, người đàn ông kia đang đứng nơi đó.
Mũi anh rất cao, thẳng tắp, phân khuôn mặt anh thành hai mảnh sáng tối.
Anh cầm một điếu thuốc, bên lan can cửa sổ đặt một ly giấy làm gạt tàn thuốc. Ánh mặt trời sáng chói khiến mắt anh hơi nhíu lại, sâu xa, không chút kiêng kỵ nhìn thẳng về hướng Nam Kiều.
Nam Kiều an tĩnh đứng đó.
Hai hình ảnh xuất hiện trong não cô hợp lại làm một.
Cô không nghĩ ra được tên người này, nhưng hình ảnh liên quan lại rất rõ ràng.
Trong gara, anh dựa vào một chiếc xe hút thuốc, lạnh lùng nhìn thủ hạ đánh một người đàn ông. Cô không biết nếu như cô không có mặt ở đó, có phải cái bình thủy tinh kia sẽ đập nát đầu người đàn ông kia không.
Trong Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, anh là quản lý quầy bar chu đáo, tao nhã tiếp rượu cô, phục vụ rất cẩn thận.
Trong ánh mắt đầy ánh sáng mặt trời của anh, ngập tràn sự hứng thú và phóng khoáng không cách nào kiềm chế được. Nhưng bên mặt tối ở bên kia, lại lạnh lùng đến mức nhìn thấu tất cả, lãnh khốc vô tình. Nam Kiều thật sự hoài nghi có phải bản thân gặp ảo giác rồi không, hai mặt mâu thuẫn như vậy, sao có thể xuất hiện trên cùng một khuôn mặt được.
Cô nghĩ ắt là do ánh sáng. Giống như thuật dùng ánh sáng trong phim vậy, có thể khống chế được hướng đi của ánh sáng, lớn nhỏ, hình dáng, là có thể tạo nên những ý cảnh khác nhau.
Nam Kiều không thể nào phủ nhận được một màn trước mắt này rất mang nét đẹp sân khấu. Trong cuộc sống lại ngẫu nhiên xuất hiện nét đẹp như thế này, cô sẽ không bủn xỉn mà dừng bước, thoải mái thưởng thức.
Đối với Nam Kiều mà nói, thưởng thức vẻ đẹp, quan trọng hơn tình hình thực tế nhiều.
Vì thế anh cứ an tĩnh đứng đó, người đàn ông được thưởng thức dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy anh bảy phần trưởng thành, hai phần kiêu ngạo, một phần lạnh lùng.
Nhìn thấy anh toàn thân âu phục, cổ áo trắng, để lộ cổ tay.
Nhìn thấy anh thản nhiên đứng bên cạnh thủy tinh, vô tình mà khéo léo làm nên một màn hợp tấu ánh sáng.
Tất cả đều rất đẹp.
Người đàn ông chững chạc, từng trải, mắt ngập hàm súc.
Thời gian, thời tiết, vị trí địa lý.
Thật là một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên.
Nhưng đối với Thời Việt mà nói, phản ứng của người phụ nữ này, lần nữa cách quá xa tưởng tượng của anh.
Không chút sợ hãi, không động đậy, cũng không nói.
Anh nghĩ người phụ nữ này trong đầu có phải không có gân hay không.
Thế nhưng ánh mắt của người phụ nữ này lại quá phẳng lặng, khiến anh cảm thấy cô không có nửa phần ngu ngốc.
Anh thấy được trong đáy mắt cô có một sự thưởng thức thuần túy, không giống với những người phụ nữ khác trong Thanh Tỉnh Mộng Cảnh cứ nhìn chăm chăm vào anh, không hề có tìиɧ ɖu͙©, cũng không khiến anh cảm thấy hư vinh, là một loại an ổn đến kỳ lạ.
Anh chậm rãi hút xong điếu thuốc, làn khói thuốc mờ mờ, anh đem đầu thuốc vùi vào trong ly.
Một tiếng “xèo” nhỏ vang lên.
Nam Kiều cầm lấy ly giấy, nói: “Trong nhà tôi, không cho hút thuốc”.
Thời Việt nhướng môi, hướng về phía cô nở một nụ cười không nông không sâu.
Nam Kiều cúi đầu nhìn, bên trong đã có ba bốn đầu thuốc.
Nam Kiều cầm ly bước vào toilet, ném vào thùng rác.
Khi quay đầu, Thời Việt đã khoanh tay đứng ở cửa, cúi đầu hỏi cô: “Có gì ăn không?”
Hương bạc hà trên người anh đã sớm bị thức mùi nồng nặc của thuốc lá lấp đi, có lẽ là bởi không ngủ, nên thanh âm có chút khàn, nhưng lại mười phần thuần hậu.
Nam Kiều rửa tay, giản đơn dùng bọt biển nhúng nước lau mặt, nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Nhưng anh ở chỗ tôi không đi, là vì muốn ăn bữa sáng, hay còn có ý gì khác?”
Thời Việt cười cười: “Tôi đói rồi”.
Có rất ít phụ nữ chủ động để anh nhìn thấy mặt mộc. Người phụ nữ này ngoại trừ chân mày có chỉnh qua, những nơi khác chưa từng làm gì cả. Sáng sớm hôm nay và buổi tối hôm qua cũng không khác nhau là mấy.
Nam Kiều nói: “Bánh mì trứng gà sữa tươi, ăn không?”
Thời Việt gật đầu, mỉm cười: “Ăn”.
Bánh mì nướng qua, trải hai cái trứng ở trên, lấy một bình sữa ở ngoài cửa, đặt bữa sáng đơn giản trước mặt Thời Việt.
Thời Việt nhìn phần thức ăn của Nam Kiều, ít hơn anh một quả trứng.
Thời Việt hỏi: “Sữa chỉ có một chai?”
Nam Kiều thản nhiên trả lời: “Tôi ở một mình”.
Thời Việt hỏi: “Cô có anh chị em gì không?”
Nam Kiều cảm thấy kỳ lạ sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: “Có”.
Thời Việt cầm ly giấy, chia một nửa sữa cho cô:
“Vậy sao cô không biết chia sẻ?”