Nam Kiều dựa lưng vào tường, mím đôi môi mỏng, đỏ mềm
tinh tế. Toàn bộ bên trong trạm xe lửa sáng rực, trống trơn, không gian
lớn mà chỉnh tề. Cô như một đóa hồng dựa vào tường, hoàn toàn không ăn
khớp với hoàn cảnh chung quanh, tươi đẹp dị thường.
Ngón cái của Thời Việt khẽ vuốt qua môi cô: “Anh rất thích ngắm nhìn bộ
dáng hoảng hốt này của em”. Anh cúi đầu nói, khẽ cười, nói: “Anh vẫn còn có thể ăn được em đấy! Răng em quá nhọn rồi”.
Anh hớp một hớp nước nữa, kéo tay Nam Kiều nói: “Đi thôi”.
Nam Kiều gọi anh: “Thời Việt”.
“Ừ?”, Thời Việt rất ít khi nghe cô gọi tên mình như vậy, quay người chăm chú nghe cô nói.
“Em vừa nghĩ, sản phẩm của Lập tức phi hành rốt cuộc là nên bán thế
nào”, cô dừng lại một chút, ánh mắt an tĩnh mà tự tin: “Nó đáng được
tiến vào thị trường quốc tế”.
Thời Việt trong nháy mắt liền hiểu ý cô. Anh bỗng nảy ra ý tưởng chạy
đêm này liền khiến Nam Kiều nghĩ đến kết hợp X và GP Camera thành một
thiết bị quay chụp, GP camera được đông đảo các quốc gia Âu Mỹ tiếp
nhận, mà những người yêu thích thể thao ngoài trời tất nhiên cũng sẽ
tiếp nhận cả máy bay X nữa.
Càng cao hơn, càng xa hơn, càng thời thượng hơn, càng có khuôn mẫu hơn.
Thời Việt nở nụ cười, Nam Kiều đúng thật là một người nhạy cảm. Anh quen biết cô đã gần nửa năm, biết cô phần lớn thời gian đều điềm tĩnh thậm
chí là lãnh đạm, dẫu là bây giờ, cô cũng không để lộ ra ý cười. Nhưng
cái cảm giác thông suốt mà thanh thoát tỏa ra bên ngoài, khiến Thời Việt cảm giác cô như một con bướm còn trong kén bỗng nhiên lúc này chợt dang rộng cánh, lấp lánh rực rỡ.
Anh cong ngón tay búng lên trán cô một cái: “Thật thông minh, hóa ra đầu em cũng biết kiếm tiền”.
Nam Kiều kéo tay anh xuống, ngước đầu nhìn con ngươi đen nhánh trong đôi mắt anh, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.
Cũng không biết ai là người tiến tới trước. Lúc hai đôi môi tương hợp,
trong lòng Nam Kiều bỗng có chút run rẩy. Cô còn cảm giác được vị ngọt
xen vào đó là chua chua của Pocari Sweet.
Ngón tay thon dài của Nam Kiều xoa lên lưng Thời Việt, anh lùi về phía sau: “Toàn là mồ hôi thôi”.
Nam Kiều hôn lên môi anh, thấp giọng nói: “Em không để tâm”.
Thời Việt cúi đầu thở gấp, đẩy cô ra: “Anh để tâm”. Ánh mắt anh càng đen hơn, sâu không thấy đáy. Nhìn gương mặt mờ mịt của Nam Kiều, anh nắm
chặt tay cô phủ lên eo mình, lại hạ xuống dưới một chút.
“Em muốn anh đợi đến lúc nào đây?”, giọng anh khàn khàn.
Sắc mặt Nam Kiều chợt đỏ, rút tay về.
“Đỏ cái gì…”. Thời Việt khẽ cười, đưa tay lên ôm má cô, nói: “Đi thôi, Trịnh Hạo còn chờ ở ngoài”.
Nam Kiều gật đầu. Tại thang cuốn, Thời Việt đứng ở nấc thang sau cô.
Thang cuốn đi được giữa đường, Nam Kiều xoay người nói: “Thời Việt”.
Thời Việt vốn đang suy nghĩ, rất an tĩnh, nghe vậy nhướng mắt nói: “Ừ?”
Nam Kiều dường như đã suy nghĩ từ rất lâu. Cô nói: “Có một việc em rất xin lỗi”.
Thời Việt nói: “Gì cơ?”
Nam Kiều nói: “Em hiện tại không thể để người nhà biết”.
Đôi mày sắc bén của Thời Việt khẽ động. Anh cười: “Không vội”.
Nam Kiều nói: “Em sẽ tìm thời cơ thích hợp, giới thiệu anh với họ”.
Nhìn cô bộ dáng trịnh trọng như thế, ý cười trên khuôn mặt Thời Việt
bình tĩnh mà hời hợt. Ánh mắt anh lặng yên rơi trên đôi mắt và chân mày
thon dài của Nam Kiều, nói: “Được”.
Ra khỏi đường tàu điện ngầm, Trịnh Hạo lập tức nghênh đón, lớn tiếng
nói: “Dì à! Hai người sao lâu như thế mới lên? Con phải xuống dưới tìm
hai người đấy!”
Sắc mặt Nam Kiều bình tĩnh, không một biểu cảm. Cô không biết nói dối, cho nên chọn lựa im lặng.
Đứa trẻ Trịnh Hạo này thật có đầu óc, nhìn Nam Kiều, còn kéo kéo áo cô: “Hả? Dì ơi?”
Thời Việt ôm vai nói: “Bà dì (1) của dì con đến, cho nên phải vào
toilet. Cả chuyện này cũng phải nói với con sao? Đứa trẻ nghịch ngợm
này.”
(1) Bà dì: ý chỉ kinh nguyệt
Nam Kiều: “…”
Cô không biết là nên mắng Thời Việt hay là cảm ơn Thời Việt nữa.
Trịnh Hạo hơi xấu hổ gãi gãi đầu, “Ồ…”. Cậu nhanh chóng lái qua trọng tâm câu chuyện, hỏi: “Vậy thì, chú có đuổi kịp không?”
Thời Việt gật đầu, lấy GP camera trên người mình ra đưa cho cậu: “Con xem đi. Đưa xe đạp cho chú”.
Thời Việt đạp xe đến cổng Kiến Quốc, rồi lái chiếc Phaeton đỗ ở đó quay trở lại.
Trịnh Hạo nhìn bóng lưng Thời Việt dần khuất, nói: “Chú Thời này thật không tồi đâu”
Nam Kiều thờ ơ liếc nhìn Trịnh Hạo, không nói gì.
Tại nhà Thời Việt, Trịnh Hạo mở video trong hai cái GP camera ra, khoe khoang với bọn Tần Thời Vũ, Tiểu An, Q Ca qua máy tính.
Trịnh Hạo: Trâu chưa trâu chưa!
Tiểu An: Mẹ kiếp! Qúa cool! Sao không gọi anh đi xem với!
Tần Thời Vũ: Đỉnh cao của đàn ông. Đây mới chính là running man này.
Q Ca: Anh cắt chỉnh lại một chút đi rồi up lên mạng.
Trịnh Hạo: Em cũng có mặt này, nhìn xem anh trai đang đạp xe đạp kia có đẹp trai không?
Tiểu An: Đẹp trai! Không thấy mặt mũi đâu hết.
Trịnh Hạo: …
Tần Thời Vũ: Để anh Hạo thêm chút đặc tả, thêm vào cả hiệu quả ánh sáng.
Q Ca: [ok]
Tần Thời Vũ: Được rồi, boss không thích lộ mặt đâu, làm mờ chị ấy đi.
Q Ca: Như cậu nói.
Tiểu An: Làm mờ đi thật là đáng tiếc. Gái đẹp là điểm nhấn mà lị.
Tần Thời Vũ: Cậu có muốn thực tập nữa không vậy?
Tiểu An: [Anh thắng rồi/ đừng mà!]
Q Ca là phi thủ (2) nổi tiếng trong nghề, trên youku và youtube đều có
chuyên mục riêng, chuyên post video về máy bay, fan có tới tận mấy vạn
người. Anh post video đó lên mạng.
(2) Phi thủ: người điều khiển máy bay không người lái
Mọi người không thể nào ngờ tới được, cái video này rất nhanh sau đó đã nổi tiếng.
Trong vòng một tuần, lượt share trên youku đạt tới trăm vạn, trên
youtube thì hơn mười vạn. Trên weibo có rất nhiều punster (3) và blogger đăng lại, chuyển phát cơ bản đều là “Liếʍ màn hình!”, “Nam thần thế hệ
mới!”, “Chồng à! Em muốn sinh con cho anh!”. Lượt quan tâm trên youtube
vô cùng nhiều, ngoài trừ thán phục rằng Trung Quốc cũng có người lợi hại đến như vậy, thì càng nhiều hơn là “Mua! Mua! Mua!”
(3) Punster, tiếng Trung là “đoạn tử thủ”, là người hay chơi chữ, người pha trò.
Nam Kiều đêm đó sau khi trở về liền rúc vào phòng thí nghiệm, tập trung
toàn lực sửa chữa sản phẩm, đồng thời bảo Ôn Địch bắt đầu xây dựng đường dây tiêu thụ nước ngoài.
Thời Việt sau khi nghỉ ngơi tại nhà một ngày, một mình lái xe đến núi A Nhĩ.
Lúc anh đang ở giao giới giữa ba nước Trung Quốc, Nga và Mông Cổ ngắm cảnh thì nhận được điện thoại của Khích Hạo.
“Anh Thời, anh nổi tiếng rồi”.
“Con mẹ nó là chuyện gì?”
“Anh chạy như điên trên đường phố Trường An à?”
“Hả? Phạm pháp sao?”
Khích Hạo cười ngặt nghẽo. “Không, video này được tung lên mạng, anh bị
người ta điều tra tin tức đó. Thanh Tỉnh Mộng Cảnh bây giờ mỗi ngày đều
con mẹ nó chật ních người, em tăng giá rượu lên, ban vật giá con mẹ nó
sắp đến đây kiểm tra rồi”.
Thời Việt bỗng đặt di động xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về nơi xa.
Thảo nguyên và đồi núi vô biên vô tận, ánh sáng từ tầng mây chiếu xuống bờ sông bên rừng bạch dương, trong vắt mà an bình.
Anh chầm chậm giơ điện thoại lên, hỏi: “Biên phía chị An có động tĩnh gì không?”
Khích Hạo nói: “Không”
Thời Việt lãnh đạm nói: “Được, tối nay tôi sẽ lái xe trở về”.
Khích Hạo nói: “Không có gì thì anh trốn hai ba ngày đi, em nghe nói có đạo diễn muốn tìm anh quay phim đó”
Thời Việt nói: “Quay con mẹ nó phim ấy”. Sau đó cúp điện thoại.
Mà bên Lập tức phi hành, cũng tràn ngập trong không khí tươi vui.
Video này khiến cho danh khí của họ ở nước ngoài tăng mạnh, bắt đầu có
các trang truyền thông khoa học kỹ thuật nổi tiếng ở nước ngoài như
Wired, Verge đến tiếp xúc với họ. Kinh nghiệm của Ôn Địch về các đoàn
đội trong nước không đủ sâu, nhưng về việc khai triển mở rộng tiêu thụ
và khai thác đường dây tiêu thụ ở nước ngoài lại hệt như cá gặp nước.
Cải tạo X thành công rồi kết hợp lắp ráp thành máy bay gắn GP camera
cũng không phải là kỹ thuật khó, nhóm của Nam Kiều sau mấy ngày tăng giờ làm, rất nhanh đã làm ra được mẫu máy chính thức, đồng thời chỉnh sửa
lại vỏ ngoài sao cho mang cảm giác khoa học kỹ thuật hơn. Ôn Địch quyết
định phải rèn sắt khi còn nóng, thuê một đoàn đội quay chụp chuyên
nghiệp từ nước ngoài quay hàng loạt video tuyên truyền Lập tức phi hành, triển khai mở rộng quy mô tại các quốc gia Âu Mỹ. Nam Kiều cũng thông
qua các giáo viên hướng dẫn hồi còn du học ở Đức, liên lạc với không ít
người nổi tiếng trong giới khoa kỹ, gửi X cho họ thử nghiệm. Dựa vào sự
uy tín sau khi thử nghiệm và hiệu quả tăng trưởng nhanh chóng của X, các đơn đặt hàng từ nước ngoài ngày một nhiều thêm.
Tất cả mọi người ở Lập tức phi hành chưa từng hăng hái đến vậy. Ôn Địch
mỗi ngày đều bận rộn, thời gian cũng kín mít luôn. Cô vui vẻ đi tìm Nam
Kiều:
“Thời Việt đâu?”
Nam Kiều nói: “Không có ở Bắc Kinh, sao thế”
Ôn Địch thần bí cười hì hì nói: “Tớ muốn mời Thời Việt giúp chúng ta chụp ảnh tuyên truyền sản phẩm mới, cậu nghĩ sao?”
Hàng mi của Nam Kiều nhất thời nhíu lại.
Đám người Trịnh Hạo và Q Ca post đoạn video Thời Việt chạy đêm kia lên
Internet, cô hoàn toàn không hề hay biết. Sau khi biết video kia nổi
tiếng, từ cuộc thảo luận hăng hái trong phòng làm việc kia cô mới biết
được.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là chạy về nhà, chép lại số điện thoại của Thời Việt sau cánh lá lục la, gọi điện đến anh.
“Có muốn xóa nó không?”, cô đầu tiên lại hỏi một câu như vậy.
Từ đầu điện thoại bên kia, cô nghe được tiếng cười khẽ quen thuộc: “Em
thật sự không dùng điện thoại”, Thời Việt nói, “Lần đầu tiên gọi điện
đến cho anh, chẳng nhẽ không phải là nên nói “em nhớ anh” sao?”
Nam Kiều đang lúc cấp bách, lại có phần áy náy, làm gì có tâm tình nghe
anh tán tỉnh linh tinh chứ? Cô nói: “Thời Việt, em lo rằng sẽ gây phiền
phức cho anh”.
Thời Việt cười: “Đừng xóa. Cùng lắm thì sau này ra ngoài chuẩn bị sẵn kính râm với khẩu trang thôi”.
Nam Kiều: “…”
Cô không biết là nên mắng Thời Việt hay là cảm ơn Thời Việt nữa.
Thời Việt an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc cho tốt vào. Khi nào
quay về Bắc Kinh…”, thanh âm của anh trầm thấp, “Anh sẽ đến tìm em”.
Tuy rằng Thời Việt nói với cô rằng không cần phải xóa video, nhưng thật
ra trong lòng cả hai đều hiểu, có xóa cũng không kịp nữa rồi. Trong lòng Nam Kiều dấy lên một loại bất an khó nói được thành lời. Cô lơ mơ nhận
ra trong lòng mình lo lắng, nhưng cô rốt cuộc lo lắng cái gì, cô cũng
không rõ nữa.
Nam Kiều nói với Ôn Địch: “Chuyện chụp ảnh tuyên truyền, vẫn chưa cần thiết”.
Ôn Địch tò mò nói: “Tại sao? Thời Việt là nhà đầu tư của chúng ta, thừa
dịp nhân khí bây giờ của anh ấy mà chụp ảnh tuyên truyền thì đúng là hot topic cho các blogger đó. Mà ngoại hình của anh ấy, khí chất, lối cư
xử, tất cả đều rất ưu tú, tớ nghĩ so với mời ngôi sao còn tốt hơn đấy”.
Nam Kiều trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này cần phải tôn trọng quyết định của anh ấy”.
Ôn Địch híp mắt cười nói: “Yêu thương, vậy nhờ hết vào cậu đó!”
Ôn Địch đi ra ngoài, Nam Kiều sờ vào chiếc nhẫn ở ngón út, thần sắc
ngưng trọng. Cô cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn gọi vào số di động của Thời Việt, nhưng khi cô ấn xuống số cuối cùng thì cô lại cúp điện
thoại.