Vẫn như trước nay mà định. Hai đội đỏ xanh đối đầu nhau, đội đỏ là bên tiến công, đội xanh là bên phòng thủ.
Thường Kiếm Hùng có sở trường tấn công và lãnh đạo, lúc phân đội, tất nhiên trở thành lãnh đạo của đội đỏ.
Khi đề cử người lãnh đạo đội xanh, tất cả mọi người đều không hẹn mà
cùng nhìn về phía Thời Việt. Nhưng trong mắt mọi người, Thời Việt cũng
chỉ là một nhà đầu tư bình thường, chẳng qua sức vóc có chút dẻo dai
mạnh khỏe thôi, cho nên nếu Thời Việt không lên tiếng, cũng không ai dám ép anh.
Thường Kiếm Hùng kiêu ngạo nhìn tình thế này, ánh mắt Thời Việt vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc.
Anh biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lửa giận lại hừng hực thiêu đốt.
Mới vừa rồi anh tập trung tháo lắp súng ống, lúc quay mắt nhìn thì thấy ở rừng cây đối diện, Thời Việt đang thân mật ôm Nam Kiều từ phía sau.
Đương lúc ai cũng quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy, nhưng anh
thì sao? Anh ở ngay trước mặt Nam Kiều và Thời Việt có thể xem như không có gì sao?
Thường Kiếm Hùng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, tuyệt đối không thể để mặc thứ mình đã thích từ nhiều năm, người phụ nữ gần mình trong gang
tấc bị cướp đi.
Anh đợi đã mười năm, chờ Nam Kiều từ châu Âu về nước, đợi bản thân mình hoàn thành xong nghĩa vụ quân sự, giải ngũ quay về.
Chu Nhiên à, cái tên mặt trắng nhanh chân đến trước này, anh tất nhiên
căm hận, nhưng không hề để vào trong mắt. Đến Bắc Kinh chưa được bao lâu thì anh đã điều tra ra được Chu Nhiên nɠɵạı ŧìиɧ. Anh hẹn gặp Nam Kiều
tại Thế Mậu Thiên Giai chính là vì muốn để cho cô tận mắt nhìn thấy vị
hôn phu này của cô làm chuyện tốt gì sau lưng cô.
Tất cả mọi thứ đều thuận theo sắp xếp của anh. Nhiều năm vinh quang và
tích lũy kinh nghiệm ở quân đội, người nhà họ Nam quả nhiên rất thích
anh. Nhưng mà cái tên Thời Việt này, cái tên Thời Việt ù ù cạc cạc bỏ
vốn đầu tư vào Lập tức phi hành này, từ đâu chui ra đạp anh một cước!
Nhưng mà khiến anh kinh hoàng hơn là, cái tên Thời Việt đó, dáng dấp
thật giống một người anh quen biết tên là Thời Tuấn Thanh, không chỉ vóc dáng, ngay cả giọng nói cũng y hệt!
Khoảnh khắc nhìn thấy Thời Việt, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: oan gia ngõ hẹp.
Anh gắt gao nhìn chăm chăm vào Thời Việt, chỉ hận nỗi không thể lau
thuốc màu trên mặt anh ta đi, nhìn thật kỹ khuôn mặt đó, đến cuối cùng
có hình dáng ra sao!
Người tổ chức của “Săn Ưng” quan sát hồi lâu, thử thăm dò: “Thời tiên
sinh, tôi chú ý thấy động tác dùng súng của anh tuy tùy ý nhưng thành
thục, cảm giác như đã có kinh nghiệm. Không biết anh có đồng ý thử một
lần không?”
Thời Việt cầm súng trong tay, híp mắt nhắm vào người tổ chức của “Săn
Ưng”, không mặn không nhạt nói: “Anh thật sự rất nhiều lời”.
Mọi người thấy ánh sáng xanh chuẩn xác rơi trên môi người tổ chức, trong lòng cả kinh.
Người tổ chức bị động tác đột ngột này của Thời Việt làm kinh sợ, cảm
thấy ánh mắt anh sắc bén đến kinh người, dường như chỉ chớp mắt sau đó
anh sẽ bóp cò súng, tặng đến một viên đạn vậy.
Thường Kiếm Hùng nói: “Thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn xem Thời tiên
sinh ngoại trừ nhãn quan đầu tư đặc biệt ra thì có thiên phú trong trò
chơi này không”.
Thời Việt nói: “Thường tiên sinh đã mở lời, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh”.
Đội xanh canh giữ tại một cái đầm trong núi, mục tiêu của đội đỏ là
trong thời gian quy định là tiến vào đỉnh núi có cờ đỏ, đồng thời tiêu
diệt thành viên của đội xanh.
Nam Kiều và Ôn Địch là hai phụ nữ, vốn một người ở đội đỏ một người ở
đội xanh, nhưng trong lúc hai bên giằng co, cô bỗng nhiên nảy ra ý lạ,
rời khỏi trận địa, đột nhập vào địa bàn đội đỏ, phát hiện không ai hướng cô nổ súng, đi vào như chỗ không người, không khỏi bi ai: “Các người có ý gì đấy! Mau nổ súng vào tôi đi chứ!”
Vừa mới dứt lời, liền nghe được mấy tiếng “xịch xịch”, trên người cô dính hơn mười phát súng.
Ôn Địch: “WTF!”
Đội đỏ bên này gào to: “Lãnh đạo, nhường rồi!”
Đội xanh bên kia cũng gào: “Lãnh đạo, một mình cô phế đi hơn mười người, chết thật vinh quang!”
Ôn Địch: “…”
Theo đó mười mấy tiếng súng vang lên, chính thức khai chiến.
Thường Kiếm Hùng chia đội đỏ thành năm đội nhỏ, từ nhiều phương hướng khác nhau triển khai tấn công lêи đỉиɦ núi có đội xanh.
Nam Kiều không ở trong năm đội nhỏ đó, cô và một thực tập sinh hoạt bát ở Lập tức phi hành tên Tiểu An cùng nhau tạo thành tổ đánh úp.
Dựa theo sắp xếp của Thường Kiếm Hùng, năm đội nhỏ thu hút và làm tiêu
hao hỏa lực của đội xanh, mục tiêu là Nam Kiều và Tiểu An, còn lại đều
bí mật xuất phát từ đường nhỏ, tìm cơ hội cắm cờ đỏ vào khống chế cục
diện.
Cây trên núi này chủ yếu là tùng, phóng mắt nhìn đều là một rừng tùng
xanh biếc. Trong rừng cây um tùm, Nam Kiều và Tiểu An ôm chặt súng
laser, dựa lưng vào nhau cảnh giác đi từng bước một lên núi.
Tiếng súng ở những nơi khác liên tiếp vang lên không ngớt. Hai bên đều
đã triệt để nhập vào trạng thái rồi, cái gì mà “Anh em, xông lên!”,
“Gϊếŧ chết đám khốn khϊếp kia đi!”, đủ mọi loại tiếng thét không ngừng
truyền đến.
Nam Kiều thầm nghĩ, cái đám lang sói này, bình thường sao có thể kiềm nén ở phòng làm việc tốt thế nhỉ?
Cô thấp giọng hỏi: “Đội xanh ai khai súng vậy? Một bên đánh, một bên gào khóc thảm thiết”.
Tiểu An nghiêng tai lắng nghe một hồi, nhỏ giọng nói: “Q Ca, chắc xông vào đánh”.
Tiểu An hâm mộ nhìn lên núi, có chút hối hận vì chọn con đường an nhàn
nhưvậy, không thể tham dự vô cuộc chiến kịch liệt kia. Nhưng cậu đã rất
nhanh tán thưởng tâm tư kín đáo của Thường Kiếm Hùng: “Chúng ta cứ đi
tới như thế, nhất định đội xanh khó lòng phòng bị được! Đến lúc đó có
thể đại chiến một trận rồi!”
Mảng cỏ khô phía trước khẽ động. Nam Kiều bỗng kéo Tiểu An: “Cẩn thận! Có người!”
Tiểu An kích động, đè nén sự hưng phấn, nhỏ giọng nói: “Em đi làm thịt anh ta!”
Cậu ghìm súng, lấy thân cây phía trước làm vật chắn, nhanh chóng di
chuyển giữa hai cây lao thẳng tới lùm cây khô. Nam Kiều sau lưng cậu ta
giơ súng nhìn bốn phía, yểm hộ.
Tiểu An đến cạnh bụi cây, ngón trỏ đặt lên trên cò súng, chợt gạt lùm cây ra.
“Chịu chết đi!”
Nhưng mà, ở đó không một bóng người. Tiểu An nghi ngờ tiến lên phía
trước một bước, chỉ nghe một tiếng đùng, toàn thân cậu tỏa ra khói xanh.
Tiểu An bị bom nổ.
Tiểu An há miệng, đờ người.
Ra quân chưa thắng thân đã thác, mãi khiến anh hùng lệ xót xa. (1)
(1) Nguyên văn: “Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ
mãn khâm”, trích từ bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ, bản dịch thơ của
Trần Trọng San.
Nam Kiều thầm nghĩ không xong rồi. Dẫu thực chiến kiểu này cũng có vũ
khí là mìn, nhưng phạm vi tác động của súng laser rất nhỏ, không dễ gì
đạp trúng, cho nên đã bố trí thế. Tiểu An rõ ràng đã trúng kế dụ địch.
Cô vừa xoay người, ngực đã “bịch” một tiếng bốc khói xanh.
Nam Kiều cũng tử trận.
Thời Việt chầm chậm đi ra khỏi cái cây cách đó vài mét, quân phục trên
người và thuốc màu trên mặt gần như hợp thành một với với màu xanh của
lá, khí lực mạnh mẽ hung hãn bình thường khó thể thấy được.
Anh cầm súng, trên lớp da màu lúa mạch dính không ít bùn và cây cỏ.
“Thường Kiếm Hùng nghĩ anh sẽ không ngờ đến chiêu này của cậu ta, cảm thấy anh sẽ tha em một mạng sao?”, anh thong thả cười.
Nam Kiều nghĩ, cái tên này đã càn quấy đến không có thiên lý nữa rồi.
Thời Việt bước tới cạnh Nam Kiều, dùng hai ngón tay kéo túi áo cô lấy ra một lá cờ đỏ dệt bằng vải. Lúc thu tay trở về, ở góc độ mà Tiểu An
không thể thấy, vô tình vô ý mà cọ vào tay Nam Kiều.
“Đứng ngoài nhìn đi”.
Cuộc đối đầu giữa hai quân đỏ xanh đã đến hồi gay cấn. Đội xanh trên căn cứ ở sườn núi bày ra ba cứ điểm, phối hợp cùng nhau, ngăn chặn năm đội
nhỏ đang công kích từ phía dưới lên. Hai đội cơ hồ đang tiến vào trạng
thái dằn co.
Ven hồ dưới chân núi, trên màn hình điện tử, hai quân đỏ xanh tử thương
vô số. Nhìn vào số lượng còn lại, vốn là đội đỏ dẫn trước, nhưng đột
nhiên số lượng đội đỏ lại giảm mạnh.
Người tổ chức của “Săn Ưng” bỗng “a” lên một tiếng, mở máy theo dõi. Từ
góc độ này có thể thấy, ba bốn quân xanh đánh úp sau lưng địch, hướng về phía trước tiến công bắn vào đội đỏ.
Đội đỏ một lòng tiến về phía trước phát động tấn công ác liệt, mục tiêu
đã gần trong gang tấc. Vì vậy đằng sau trở thành điểm yếu, từ phía sau
quân đánh úp của đội xanh kéo tới nhắm chuẩn chính xác vào từng người.
Người tổ chức của “Săn Ưng” chỉ vào trong, hỏi Nam Kiều: “Người này là Thời Việt sao? Thuật bắn súng giỏi thật!”
Nam Kiều nhìn, đúng là chiến trường do phân đội nhỏ Thường Kiếm Hùng dẫn đầu, hình như đã đến được chỗ cắm cờ ở đỉnh núi.
Thế cục là năm địch một.
Người bắn tỉa ẩn mình kia của quân xanh chính là Thời Việt.
Giữa tiếng súng, một đội viên đội đỏ dưới sự yểm hộ của những người
khác, lao qua thành lũy dựng bằng cát tập kích Thời Việt. Vừa mới bò đến đỉnh công sự, ánh mắt của Thời Việt đã dán theo sau lưng, đột nhiên lấy ra lá cờ lúc trước đoạt lấy của Nam Kiều ném về sau, quật ngã một
người. Anh kéo tên đội viên đội đỏ này làm tấm chắn, lao ra khỏi công sự dũng mãnh bắn phá. Tấm khiên chắn bằng người bốc lên khóc xanh, mà trên người của ba người khác cũng bay lên một làn khói dày.
Chỉ còn lại Thường Kiếm Hùng.
Trong tay Thường Kiếm Hùng là một cây súng laser đã dùng hết đạn, vẫn
chưa kịp thay, Thời Việt giương súng nhắm vào anh, Thường Kiếm Hùng né
tránh theo bản năng.
Nhưng Thời Việt không nổ súng. Nòng súng nâng lên, không chút do dự bắn vào đội viên cuối cùng đang cắm cờ đỏ lêи đỉиɦ núi.
Người tổ chức của “Săn Ưng” nhìn thấy tất cả, gật đầu tán dương: “Thực
lực ngang nhau, chỉ cần Thời Việt lúc này bắn trúng Thường tổng thì sẽ
hòa”.
Nam Kiều trong lòng khẽ động, bỗng cảm giác có gì đó không đúng, liền vội vàng đứng dậy chạy lêи đỉиɦ núi.
…
Người chung quanh đều đã lui đi hết.
Thời Việt ném súng laser đang cầm trong tay qua một bên. Ánh mắt anh lạnh lùng, giễu cợt.
“Là giả, chẳng thú vị gì cả”.
Sắc mặt Thường Kiếm Hùng dần trầm xuống, lạnh lẽo như sắc trời đen kịt tháng mười hai.
Hai người giằng co trong trầm mặc, giữa hai người như có gió bão, lượn vòng, bầu không khí ngày càng trầm trọng.
Thời Việt lấy dụng cụ laser trên lưng ra, ném máy theo dõi đi, cười
lạnh: “Hao phí sức lực dẫn tôi đến đây, chẳng phải là muốn đánh với tôi
một trận sao? Đến đây đi”.
Thân thể anh như sắt thép, sống lưng thẳng tắp nghiêng về phía trước, tứ chi vươn ra thu vào, một cách tự nhiên hình thành tư thế công thủ.
Thường Kiếm Hùng tất nhiên quen thuộc tư thế đó.
Tư thế này, mỗi một đường thẳng, mỗi một góc đều có sự liên kết chặt chẽ với nhau. Chỉ cần có chỗ nào không đúng tiêu chuẩn, huấn luyện viên sẽ
trừng phạt không kiêng nể.
Thường Kiếm Hùng bóp hai tay thành quyền, nổi lên những tiếng răng rắc.
Anh nghiến răng nói:
“Thời Tuấn Thanh, biệt lai vô dạng ”. (2)
(2) Biệt lai vô dạng: từ khi chúng ta chia tay nhau hy vọng rằng anh vẫn khỏe.