Nam Kiều vừa mới chợp mắt được một lúc.
Thời Việt đi rồi, cô nhận được email của Ôn Địch, báo cho cô biết mấy quỹ đầu tư kia đều từ chối cả, lý do đưa ra là không có lòng tin vào tương lai đối với sản phẩm chuyển mình của công ty.
Ở châu Âu, từng có một công ty sản xuất rotor UAV đứng đầu thế giới, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi, hơn nữa còn là một món đồ chơi đắt tiền. Họ không hiểu được loại sản phẩm này có thể bán được bao nhiêu ở thị trường trong nước.
Bên trong hộp thư cũng có vài lá thư xin từ chức.
Công ty đã hơn hai tháng không trả tiền công, không ít nhân viên đã nhạy bén ngửi ra được hơi thở không bình thường của công ty.
Tuy Ôn Địch đã nói qua với mọi người, hy vọng mọi người có thể kiên trì thêm một chút, công ty nhất định có thể điều hòa được tài chính, gắng sức chống đỡ. Nhưng mà vẫn có những nhân viên bi quan không chịu được nổi nữa, tìm đến nơi khác.
“Trước kia vì để trả lại toàn bộ cổ phần cho Chu Nhiên mà công ty đã dùng hết ngạch tín dụng hiện có tại ngân hàng cùng với vốn lưu động. Khoản tiền dùng để ứng phó với các xí nghiệp lớn cũng đã vượt quá ngày quy định. Nếu như trong vòng một tuần không thể nào rót thêm tài chính vào, chúng ta không thể tiếp tục duy trì hoạt động bình thường của công ty được, cũng rất có thể phải đối mặt với nguy hiểm bị khởi tố”.
Ôn Địch lần đầu tiên dùng giọng nghiêm khắc nhắc nhở cô trong email như vậy.
Đã đến nước này, mỗi bước là mỗi khó khăn.
Càng khốn đốn hơn nữa là, cô tối nay vừa mới viết xong chương trình chạy cho dạng máy mới, lại phát hiện lỗi bug trên phần cứng, cần phải sửa chữa lại toàn bộ.
Điều đó có nghĩa là, thời gian sản xuất sản phẩm sẽ lại phải kéo dài.
Nam Kiều siết chặt cây bút chì trong tay, chỉ nghe một tiếng “rắc”, cô đã bẻ gãy cây bút chì đó rồi.
Cô đưa tay day day huyệt thái dương, khàn khàn giọng “a” một tiếng.
Là cô đã đánh giá thấp độ khó của đầu tư, càng đánh giá thấp độ khó chuyển mình của công ty.
Ba năm, Lập tức phi hành thuận lợi tồn tại được ba năm, cô chợt nhận ra, cô thế mà chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Từ ánh sao u tối, đến chân trời trắng sáng, từ sao trời dần nhạt về Tây, đến mặt trời dần nhô lên từ Đông. Cô nhìn thấy tất cả sự thay đổi về ánh sáng đó, cũng nghe được cả tiếng bước chân.
Các nhân viên đều đã đến làm việc, thế mà, đã bắt đầu một ngày mới rồi.
Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra.
“Dì ơi!”
Nam Kiều ngẩng đầu lên, bên cửa, là một người phụ nữ trung niên đã ba bốn mươi tuổi, dắt theo một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Là chị lớn Nam Cần và cháu trai Trịnh Hạo của cô.
Nam Cẩn lớn hơn Nam Kiều mười tuổi, khí chất trác việt anh nhã, khuôn mặt hao hao giống Nam Kiều, nhưng lại mang vẻ khí phách hơn. “Hôm nay Tiểu Hạo đến công viên Triêu Dương tham gia “Chạy vì trái tim”, chị tiện đường qua thăm em”. Cô thấy sắc mặt Nam Kiều tái nhợt, mờ mịt, liền nói: “Sao thế? Không chào đón chị sao?”
Nam Kiều nói: “Ngồi đi”.
Lúc này nhân viên đã đến khá đông, liền chào hỏi: “Chào chị Nam!”, “Tiểu Hạo lớn thêm rồi!”
Trịnh Hạo vừa mới thấy đám người đó, hai mắt liền phát sáng.
Nam Cần xoa xoa đầu cậu: “Con không phải vẫn luôn đòi muốn đến tìm chú Thời Vũ chơi máy bay sao? Đi đi!
Trịnh Hạo reo lên, chạy theo những nhân viên kia.
Trịnh Hạo vô cùng ủng hộ dì Nam Kiều, cậu cũng rất yêu thích các thiết bị máy bay, rảnh rỗi đều lén chạy tới đây chơi, vô cùng thân quen với mấy người kỹ sư như Tần Thời Vũ.
Nam Cần đứng lên đóng cửa lại, liếc nhìn vết máu trên quần áo cô, sắc mặt nhất thời đanh lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Nam Cần xuất thân từ học viện quân sự, hiện cũng đang giảng dạy tại học viện quân sự, vừa nhìn lỗ thủng trên tay áo, liền biết là do dao gây nên.
“Em không phải ngày nào cũng ở phòng thí nghiệm sao? Dây vào chuyện gì đây hả?”
Tục ngữ có câu: huynh trưởng như cha, vị chị lớn này của Nam Kiều, quản cô còn nghiêm khắc hơn cả bố.
Nhà họ Nam vốn chỉ có một gái, một trai, hai đứa trẻ này vừa hay hợp thành một chữ “tốt”[1]. Lấy ý từ câu “Nghiệp tinh vu cần, hành thành vu tư”[2], mà đặt cho Nam Cần và Nam Tư. Hai đứa trẻ này cũng rất có tiền đồ, đặc biệt là trưởng nữ Nam Cần, tính cách gần giống với Nam Hoành Trụ, Nam Hoành Trụ thường đùa là “tương môn hổ nữ”[3], vô cùng yêu thương.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, Nam Cần mười tuổi thì mắc phải bệnh về máu. Điều trị thế nào cũng không có kết quả, mẹ cô lúc ấy đã ba sáu tuổi, bất đắc dĩ sinh ra Nam Kiều, dùng máu ở cuống rốn cứu mạng Nam Cần.
May mắn thay, Nam Cần được cứu trở về từ quỷ môn quan. Nam Cần biết cô em gái này đã cứu mạng mình, cho nên rất quan tâm chú ý đến cô. Chỉ là loại quan tâm này, đối với Nam Kiều mà nói là áp lực rất lớn.
“Tối hôm qua ra ngoài ăn cơm, gặp phải đánh nhau, bị sượt qua một chút”.
Nam Cần nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô tất nhiên không dễ gì tin. “Trị an ở Bắc Kinh, đừng nói là toàn bộ Trung Quốc, e rằng là tốt nhất trên thế giới. Dùng dao đánh nhau, em đùa chị đấy à?”
Nam Kiều nói: “Tóm lại là em không sao”.
Tuy cô biết đứa em gái này tính tình khác người, nhưng Nam Cần vẫn không thể nào thôi tức giận được.
“Được, vậy không nói chuyện này nữa. Sau Nguyên đán đến nay đã ba tháng, em ngay cả một câu xin lỗi với bố cũng không nói, em còn định cố chấp đến khi nào?”
“Em hủy hôn với Chu Nhiên, em làm sai sao?”
“Em có biết chuyện này gây cho nhiều bố khó khăn đến thế nào không? Nhà họ Chu cũng là nhà có thân phận và địa vị, cũng có thể xem như là môn đăng hộ đối. Chú Chu tuy ngay trước mặt hai nhà tát Chu Nhiên một bạt tai, bắt nó nói câu xin lỗi, nhưng còn bố thì sao? Bố vô cùng khó xử, hai nhà vốn là thông gia qua lại với nhau, bỗng kết quả hiện tại lại chẳng phải là gì cả! Người khác đến hỏi, bố chẳng nhẽ lại có thể nói mấy lời như “Con gái tôi bị Chu Nhiên phản bội, cho nên nó hủy hôn” sao? Bố dĩ nhiên không thể! Em cũng sắp đến ba mươi rồi, sao không vì bố mẹ suy nghĩ lại?”
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Chị, theo ý chị, Chu Nhiên sau lưng em dan díu với người phụ nữ khác, em lại không thể từ hôn, lại còn phải mang cả đời này dâng cho anh ta?”
Nam Cần nói: “Chuyện này còn cần em phải đứng ra sao? Đừng nói là bố, ngay cả chú Chu cũng sẽ không tha cho Chu Nhiên! Cho nó chút bài học, chẳng nhẽ không thay đổi được sao? Cô gái kia tính là thứ gì chứ, có thể uy hϊếp đến được một cọng lông của em sao? Em tự mình ra mặt, đó là tự hạ thấp mình!”
Cô nghiêm túc nhìn Nam Kiều, nói: “Em nếu đã là người của nhà họ Nam, chuyện hôn nhân đại sự, không còn chỉ là chuyện của riêng em nữa! Dẫu cho em không để mắt đến những chuyện thật giả đó, nghĩ mình là một người bình thường, thì phía nhà trai họ không để ý đến sao? Những người đàn ông theo đuổi em kia, có mấy người không để tâm đến thân phận của em?”
Nam Kiều cúi đầu im lặng.
Đúng thế, thân phận của cô, đối với bất kỳ người nào mà nói, cũng đều khó cách nào dễ dàng ngó lơ.
Từ khi cô sinh ra, đã mang ấn ký “con gái của Nam Hoành Trụ”.
Từ tỉnh H, quân khu X, bộ đội tham mưu X, đến sư trưởng sư đoàn không quân X, rồi từ ba năm trước trở thành tư lệnh Bắc Không, người bố công trạng hiển hánh, oai phong lẫm liệt.
Hai người anh người chị cũng đều có thành tựu, khi bước ra ngoài, có ai không khen tư lệnh Nam đã sinh ra một đôi rồng phượng giữa đời?
Duy chỉ có cô, như một cái cây nhỏ bé yếu ớt run rẩy trưởng thành đằng sau bố và anh chị mình, tính cách lầm lì, sở thích cũng kỳ lạ, không muốn đi theo con đường bố mình đã trải sẵn.
Trở về sau tám năm du học ở trời Âu, cùng bố đến dự tiệc, không một ai biết cô là con gái thứ ba của nhà họ Nam, thậm chí tất cả đều đã quên rằng, còn có một người thứ ba ở nhà họ Nam nữa.
Nam Cần nói: “Bố rất hối hận, nói không nên để em ra nước ngoài lâu như vậy, bây giờ bố cũng không quản nổi em”. Cô thở dài, nói: “Bố đã sáu mươi ba tuổi rồi”.
Nam Kiều cúi đầu nói: “Xin lỗi. Em sau này mỗi tuần sẽ trở về thăm bố mẹ một lần”.
Nam Cần trừng mắt nhìn cô: “Bố nói bố còn hai năm nữa sẽ về hưu, em cũng đã trưởng thành rồi, nhanh tranh thủ lúc bố còn tại vị mà kết hôn đi. Lúc này phải tìm được một người đàn ông có thể quản được em mới được”.
Nam Kiều nhướng hàng chân mày thon dài lên.
“Đừng nói với chị cái gì mà không có tình cảm. Trước đây chẳng phải lúc Chu Nhiên theo đuổi em, em chẳng phải cũng không thích nó sao? Em không chịu nổi người ta theo đuổi mình hai năm, từ Bắc Kinh vượt biển đuổi theo tới tận Đức nên em cũng thích người ta rồi còn gì? Tình cảm có thể bồi dưỡng, chỉ cần môn đăng hộ đối, tất sẽ có tiếng nói chung”.
“Chị thấy thằng nhóc Thường Kiếm Hùng này cũng không tồi, lúc còn ở học viện quân sự hàng không chị nhìn ra được nó thích em, người xuất thân từ quân đội, dễ hiểu thấu, chỉ cần bồi dưỡng, tất sẽ có tiền đồ lớn””
Nam Cần vẫn còn muốn tiếp tục tiến hành công tác tư tưởng cho Nam Kiều, nhưng Nam Kiều đã ngắt lời, nói: “Em dạo này không rảnh”.
Nam Cần lúc này có phần bực tức: “Chuyện kết hôn quan trọng hơn hay là chuyện công ty của em quan trọng hơn?”
Nam Kiều cũng không để lại cho chị gái mình chút mặt mũi, nói: “Chuyện của công ty quan trọng hơn”.
Nam Cần tức giận đến mặt mũi trắng bệch: “Em sao lại cứng đầu như thế chứ?”
Nam Kiều bước tới bên tường, ấn nút biến tường thủy tinh thành trong suốt, có thể nhìn thấy được rõ khu vực làm việc ở bên ngoài.
“Chị, khi còn bé bố đã kể chuyện cho em nghe, có một câu em nhớ rất kỹ: ‘Tính mạng của các anh em đều nằm trong tay bố, bố chính là ‘chết’, không thể nào phụ lòng họ được”.
Cô vương tay chỉ ra ngoài tường: “Họ đều là anh em của em, ở nơi đây cùng em hao phí ba năm tuổi trẻ, em nhất định sẽ không biến ba năm này của họ thành vô ích”.
“Lập tức phi hành sẽ không bị đánh ngã. Em tuyệt đối không buông bỏ”.
Tuyệt không buông bỏ.
Đời này chỉ làm duy nhất một chuyện, cô tuyệt không buông bỏ.
[1] Con gái là Nữ (女), con trai là Tử (子), ghép lại thành chữ Tốt (好)
[2] Đại ý là ngành nghề nào cũng phải học cho tinh thông, thì mới có thể thành công được.
[3] Tương môn hổ nữ: ý chỉ nhà có con gái oai hùng như đấng nam nhi.