Chương 11: Thiếu quân

Editor: Sakura Trang

Cẩn Thư cảm thấy hai bình sứ nhỏ cực kỳ khả ái, hồ lô nhỏ nhỏ như nhón tay cái, bên trên vẽ oa oa mập, sờ cảm giác cũng cực tốt, dĩ nhiên những thứ này điều kiện tiên quyết là không có treo ở trên đầu v* của mình.

Cho dù y cảm thấy chai nhỏ đẹp mắt như thế nào, nếu đã bị phu chủ treo ở trên đầu v*, kia cũng không có đường sống thương lượng. Y nếu như nói lên kháng nghị, có thể chai nhỏ sẽ treo ở trên âm đế hoặc là nhét vào trong tiểu huyệt.

Dựa theo quy củ, trước khi ra cửa còn lại nghi thức cuối cùng, đeo thúc cụ.

Cẩn Thư nhìn mấy thứ thúc cụ trên bàn, biết hôm nay phu chủ đã chọn xong cho y, nhìn cũng không phải quá nghiêm khắc. Y cũng muốn vội vàng kết thúc đi dâng trà, cho nên rất nhanh mở miệng nói: “Mời phu chủ đeo thúc cụ giúp A Cẩn.”

“Ngày đó thúc lễ ngươi nói thích Mật Minh thạch, một hồi chúng ta dùng cái này trước. Mật Minh thạch có thể ấm áp tử ©υиɠ, sau này không có chuyện gì cũng không cần lấy ra. Nếu như mang thai, thời gian mang thai một tháng ta sẽ lấy ra giúp ngươi, chờ sinh sản xong lại bỏ vào tiếp.”

Cẩn Thư gật đầu một cái.

“Cầu co dãn hậu huyệt cũng dùng trước, ta thật thích nhìn cảnh tượng tiểu quân tự nặn nước,” nói giống như trêu đùa mèo nhỏ, gãi gãi Cẩn Thư của Cẩn Thư, “Rất đẹp mắt.”

Cẩn Thư bị gãi có chút ngứa, suy nghĩ ngày hôm qua bị quả cầu nhỏ và phu chủ phân nhau trước sau xâm chiếm, đè ép lẫn nhau, cái loại cảm giác bị trêu bên trong thân thể để cho y không khỏi lại có chút dư vị.

“Tiểu quân, tự bày cái tư thế cầu xin đi.”

“…” Nghe lời của Lạc Minh Lâm, Cẩn Thư sửng sốt một hồi mới phản ứng được, “… Phu chủ… Không phải… Muốn mời trà sao?”

Lạc Minh Lâm hết sức nghiêm túc, “Để cho ngươi bày cái tư thế, cũng không phải là phải dùng ngươi, ngươi bày xong ta đút Mật Minh cho.”

Mặt Cẩn Thư lại đỏ một chút, mình nằm ngửa trên đất ôm hai chân, “Phu… Phu chủ… Tốt lắm…”

“Tiểu quân, thì ra người thích cái tư thế này.”

“Cái tư thế này… Phu chủ, hoa huy*t dễ vào hơn.”

Lạc Minh Lâm dùng ngón tay mở rộng cho Cẩn Thư, mới vừa bôi thuốc bây giờ đã không quá đau nhưng cảm giác căng phồng khi dị vật xâm nhập vẫn rất rõ ràng. Ngón tay của Lạc Minh Lâm bắt chước giao hoan, làm động tác rút ra cắm vào, thẳng đến cảm thấy đủ ướŧ áŧ lại cắm vào ngón tay thứ hai. Lần này Lạc Minh Lâm giúp y làm đầy đủ mở rộng, đến lúc ba ngón tay ra vào thuận trơn không trở ngại, liền đem quả cầu nhỏ Mật Minh thạch đẩy từng chút vào.

Hai gò má Cẩn Thư hiện lên đỏ ửng nhẹ nhàng thở dốc, đồ trong cơ thể lại để cho y nhớ lại kɧoáı ©ảʍ thực cốt ngày hôm qua. Ngọc hành trực lăng lăng đứng thẳng hướng về phía trần nhà, đầu đã bắt đầu chảy nước.



Quả cầu nhỏ càng đi vào trong sâu kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt, “Phu chủ… Ừ… Giúp A Cẩn buộc tiểu côn th*t lên… Cầu người…”

Lạc Minh Lâm nhìn một chút, biết bây giờ thân thể Cẩn Thư nhạy cảm, bây giờ tiến vào tử ©υиɠ, phỏng đoán sẽ trực tiếp bắt tinh ra.

“Hôm nay không có ý định dùng hành vòng ngươi hiện tại cũng không thích hợp để đeo, phỏng đoán tự ngươi cũng không nhịn được, giúp tiểu quân mềm đi xuống.”

Nói xong Lạc Minh Lâm cầm lên dây xích lát nữa dùng đến, quấn hai vòng ở trên tay, sau đó nhấc tay trên ngọc hành ngọc hành Cẩn Thư.

Dây xích mang theo một trận tiếng gió, “Ngô…”, ngọc hành của Cẩn Thư lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mềm nhũn đi xuống, y theo bản năng buông ra hai tay ôm bắp đùi, che giữa hai chân, lăn sang một bên.

“Ngôi yên, không được tránh.”

Cẩn Thư xoay người, miệng to thở hào hển, hai tay ôm bắp đùi ngồi lại như cũ, ngọc hành đã hoàn toàn mềm nhũn, bên trên hằn một đạo vết đỏ.

Lạc Minh Lâm nhìn còn cảm thấy rất dễ nhìn, nếu như nhuộm toàn bộ hẳn rất cảm giác nghệ thuật.

Hắn cầm lấy ngọc thể đã chuẩn bị xong, chỉ có lớn bằng hai ngón tay, nhưng chiều dài vượt qua bảy tấc. Hắn dùng ngọc thể thay thế ngón tay đẩy quả cầu nhỏ Mật Minh thạch vào sâu bên trong. Ước chừng ngọc thể còn lại hai tấc thò ờ bên ngoài, quả cầu nhỏ gặp trở ngại.

Đây là đến tử ©υиɠ rồi.

Thịt mềm trong tử ©υиɠ đóng mở, đêm hôm qua vốn là chỗ này liền bị lặp đi lặp lại ma sát mấy trăm lần, bây giờ còn sưng, bị va chạm như vậy, toàn bộ nửa người dưới của Cẩn Thư cũng mềm nhũn, ngọc hành lại dựng lên.

Lạc Minh Lâm lại quất lên một dây xích, tiểu ngọc hành mới vừa tinh thần đảo mắt liền ỉu xìu. Sau đó Lạc Minh Lâm dùng ngọc thể đẩy quả cầu nhỏ ở tử ©υиɠ tiếp tục dò xét.

Cẩn Thư bấm thật chặc bắp đùi, giữ tư thế bất động, trên đùi đã bị y siết ra vết đỏ. Hành hạ cho một roi lại cho ăn một viên đường để cho y trong thoáng chốc cảm thấy mình có thể cũng sẽ sinh ra bóng mờ với chuyện cứng lên này. Dẫu sao mỗi lần cứng lên xong liền rút ra dây xích ấn tượng quá.

Hành động này của Lạc Minh Lâm làm thật hợp lòng, tiểu côn th*t cuối cùng dựa theo tâm ý của hắn đều đều dính vào một tầng màu đỏ rực, quả cầu nhỏ Mật Minh thạch ở bị đẩy ra mười mấy lần sau rốt cuộc cạy ra tử ©υиɠ quật cường, phụt một cái vọt vào.

Cẩn Thư cũng cảm khái cuối cùng kết thúc, giùng giằng ngồi dưới đất, cảm thụ một chút quả cầu nhỏ trong bụng, cảm thấy hơi có chút trĩu, càng nhiều hơn cảm giác khó chịu cũng chưa có.

Lạc Minh Lâm cầm ra một con dấu nhỏ từ trên người con dấu Cẩn Thư nhìn: “Đây là khối Mật Minh thạch kia của ta, làm một con dấu, là một đôi với viên kia của ngươi.”



Cẩn Thư nhìn con dấu này làm đến xinh xắn khả ái, xúc cảm ấm áp, hơi có chút nóng lên, phía trên còn có khắc tên của Lạc Minh Lâm, có chút yêu thích không buông tay.

“Ngươi thích, cái này sau này cũng có thể cho ngươi chơi một lần.” Chơi thế nào lại chưa nói, tóm lại không phải để cho Cẩn Thư cầm chơi.

Thúc cụ còn lại nhìn liền tương đối thông thường, nên không cần mất quá nhiều thời gian.

Lạc Minh Lâm đem quả cầu nhỏ co dãn lại thả lại hậu huyệt Cẩn Thư, đẩy tới bên trong, lại cầm một ngọc thể hơi ngắn, ngọc thể này ở giữa rỗng, một đầu có miệng, quay đầu có miệng của nó lên trên nhét vào trong hậu huyệt Cẩn Thư.

“Tiểu quân phải ngậm thật tốt, hôm nay không có tã đi tiểu. Nếu như quả cầu nhỏ trong hậu huyệt phồng lớn, liền tự đem nước nặn đến thế ngọc thể. Quân cố gắng một ít, trở lại ta kiểm tra, không chứa đầy nước ta muốn phạt.”

Ngọc hành lần này dùng cái l*иg nhỏ buộc, kim ty cực nhỏ đan thành lưới dày đặc, vừa vặn chứa ngọc hành mềm xuống của Cẩn Thư bỏ vào, muốn cứng hoàn toàn không thể nào. Bên trong còn có một tiểu ngọc côn, mặc dù không dài như ngọc hành, nhưng lại to hơn một chút, chặn niệu đạo, ngăn cản y tiết tinh đi tiểu.

Chuông Hàn Ngọc bị Lạc Minh Lâm lấy xuống tạm thời, lấy một cái dây xích vàng cài lên trên đế vòng, một đầu khác cho cho tự cầm.

“Cái này cho ngươi từ chơi, cảm thấy hậu huyệt nước ít liền tự kéo một cái.”

Cẩn Thư thật là muốn trở lại một khắc đồng hồ trước cho mình một cái tát khi mà cho rằng những thứ thúc cụ này đơn giản, rõ ràng nhìn thúc thúc không có gì lạ cũng có thể khiến phu chủ của hắn chơi ra nhiều kiểu.

Y nghĩ sau này không cần suy đoán ý muốn của Lạc Minh Lâm, dù sao y cũng vĩnh viễn không đoán ra được trong lúc chơi đùa y phu chủ sẽ có bao nhiêu kiểu.

Đai trinh tiết vẫn là cái ngày hôm qua, ước chừng là Lạc Minh Lâm cảm thấy dây xích của đai trinh tiết và trang phục hôm nay mặc tương đối phù hợp, không quá dày vò y, trực tiếp khóa lại. Sau đó Lạc Minh Lâm cũng đeo một cái xích nhỏ ở trên cổ chân y, không ảnh hưởng đi bộ, cũng không quá nặng, chỉ là treo hai cái chuông nhỏ, đi đường kêu leng keng, khiên người không thể bỏ qua.

Phu chủ của y có thể là có một ít tiếc nuối khi lấy chuông ra khỏi âm đế, cho nên liền treo hai cái ở trên mắt cá chân. Cuối cùng Lạc Minh Lâm đeo một đầu dây xích lên trên vòng cổ, để cho Cẩn Thư đứng dậy.

Lạc Minh Lâm cẩn thận quan sát một chút, cảm thấy cái bộ dáng này của Cẩn Thư nhìn không tệ, không ảnh hưởng hành động, cũng lập tức là có thể nhìn ra thân phận. Thân thể trắng nõn hợp với dây xích màu vàng nhìn cao quý lại xa mỹ. Hắn dắt Cẩn Thư đi tới cạnh cửa, để cho Cẩn Thư lấy bộ áo mỏng màu trắng phủ thêm.

Khóa trên chân Cẩn Thư mang chuông, trước huyệt, hậu huyệt và ngọc hành đều bị đóng lại nghiêm mật, trên đầu v* còn treo hai cái chai nhỏ, dây xích âm đế dắt ở tay mình tay mình, trên cổ đeo xích sắt dắt ở trong tay Lạc Minh Lâm, sau đó chỉ như vậy bị Lạc Minh Lâm dắt ra cửa.

Bọn họ ai cũng không có cảm thấy bộ dáng này có gì không đúng, tựa như đây chính là một chuyện cực kỳ tự nhiên, Cẩn Thư vốn nên mặc trang phục này. Cũng không ai sẽ bởi vì cái này khinh thị y, y là thiếu quân trong phủ này, bây giờ y và phu chủ cùng đi bái kiến phụ mẫu, sau đó sẽ còn sinh con dưỡng cái cho phu chủ.

Bọn họ cùng đi ra khỏi cửa phòng, sau đó sẽ còn một mực tiếp tục như vậy.

Từ khảo hạch phượng lễ thẳng đến thành thân, bọn họ cùng đi xuống.