Đường Nguyệt hạ quyết tâm, thầm nói: “Phượng Linh Ẩn, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Phượng Linh Ẩn.”
“Ngươi yên tâm! Nếu bây giờ ta đã nhập vào cơ thể của cô, vậy thì sau này, ta chính là Phượng Linh Ẩn, ta sẽ giúp cô báo thù!”
Có lẽ cảm nhận được lời thừa của Đường Nguyệt, sự thù hận trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi mọi thứ yên ắng trở lại, lúc này Đường Nguyệt mới chú ý tới con chó đứng ở bên cạnh cô, mà con chó này là con chó vừa nãy canh bên cạnh Phượng Linh Ẩn, sủa với cô.
Đường Nguyệt, không, Phượng Linh Ẩn nhìn con chó trắng trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, dường như có sự hiểu ý ngầm, cực kỳ vừa mắt nhau!
“Từ nay về sau, ngươi đi theo ta đi!” Một câu nói chính là lời hứa cả một đời, Phượng Linh Ẩn vỗ đầu con chó trắng rồi nói, trong vô thức lộ vẻ dịu dàng chưa từng có, ngay cả Huyết Xà cũng ghen tỵ.
Chó trắng hình như nghe hiểu, nó cọ vào vai của Phượng Linh Ẩn, coi như đồng ý.
“Chủ nhân, đây lẽ nào là chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, đây là tiết tấu người quên mất ta hay sao?” Giọng nói bất mãn của Huyết Xà vang lên trong đầu Phượng Linh Ẩn, giống như nó chịu nỗi ấm ức rất lớn, nhưng lại không có địch ý.
“Ngươi là người à?” Phượng Linh Ẩn trợn ngược mắt đầy sự cạn lời, thầm nói.
“Ơ… Ta nhầm, ta nhầm, là chỉ thấy chó mới cười, không thấy rắn cũ khóc… hu hu…” Huyết Xà nghe vậy, lập tức sửa lại, còn không biết ngại mà giả bộ khóc hu hu.
Không để ý tới Huyết Xà giả bộ đáng thương, Phượng Linh Ẩn đứng dậy, phủi bụi đất trên người, lần nữa đánh giá không gian xung quanh.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng trong rừng này lại có hơi thở của mùa đông, khiến Phượng Linh Ẩn luôn không sợ lạnh cũng cảm thấy lạnh.
Phượng Linh Ẩn vốn mặc ít, cộng thêm quần áo bị cành cây cào rách rất nhiều chỗ, hở da thịt, khiến gió lạnh càng điên cuồng lướt qua từng tế bào trên người, Phượng Linh Ẩn lạnh tới mức không nhịn được mà rùng mình.
“Sau này ngươi tên là Tiểu Bạch! Bây giờ, chúng ta trở về, có oán báo oán, có thù báo thù.” Cô cho Tiểu Bạch một ánh mắt cứ yên tâm, gọi nó, một người một chó cất bước rời đi.
Khu rừng rất lớn, cộng thêm sương mù giăng lối, khó phân biệt phương hướng, Phượng Linh Ẩn chỉ có thể đi theo cảm giác.
Càng đi càng mệt, một canh giờ trôi qua, Phượng Linh Ẩn và Tiểu Bạch vẫn không đi ra khỏi khu rừng này, cô mệt tới nỗi trực tiếp ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Tiểu Bạch hình như cũng đã mệt, nó thở dốc, yên lặng nằm bò trên chân Phượng Linh Ẩn.
Đù!
Phượng Linh Ẩn không nhịn được mà mắng thầm một tiếng, bực bội khi lúc này mình nhếch nhác như này.
Mà cô thành ra thế này, đều tại Thương Duệ Tuấn.
Mẹ kiếp, nếu lão nương ra ngoài được, nhất định phải báo mối thù này, không chỉ vì phần của Phượng Linh Ẩn, còn có một phần của Đường Nguyệt cô nữa.
Trước tiên khiến hắn ta sống không bằng chết, sau đó khiến hắn ta chết không có chỗ chôn.
Nghĩ thế xong, vẻ mặt của Phượng Linh Ẩn lộ ra tàn độc, đôi mắt lạnh băng, khiến người ta run sợ.
“Gâu… gâu…”
Tiểu Bạch hình như cảm nhận được thù hận của Phượng Linh Ẩn, nó cọ vào đùi Phượng Linh Ẩn, sủa hai tiếng.
Phượng Linh Ẩn hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt long lanh của chó trắng, cô lập tức hiểu được sự an ủi của nó, trong lòng cũng rất an ủi, tên Thương Duệ Tuấn đó và người của Phượng gia thật sự không bằng một con chó!
Cho dù đoạn đường này rất gian nan, hơn nữa cũng biết để ra khỏi đây không phải chuyện dễ dàng, nhưng Phượng Linh Ẩn chưa từng có suy nghĩ từ bỏ.