Sau khi có được câu trả lời của Thương Duệ Tuấn, Phượng Khinh Vũ phấn khích trong lòng, cho dù đáp án này đã không phải lần đầu tiên, có điều nàng ta muốn nghe, bởi vì chỉ có như thế, nàng ta mới cảm thấy yên tâm.
Sau đó, dường như có lực lượng khống chế cô, khiến cơ thể của cô không theo khống chế mà bay về chỗ nào đó.
Ngay lập tức, Đường Nguyệt đã bay tới một khu rừng với những làn sương mù lượn lờ, khiến nơi sâu bên trong khu rừng trở nên như ẩn như hiện, còn toát ra khí tức quỷ dị, tiềm ẩn những mối nguy hiểm bất thường bên trong khu rừng.
Rõ ràng trời còn chưa tối, khu rừng đó nhìn trông đầy u tối.
“Gâu… gâu… gâu…”
Đột nhiên, một tiếng chó sủa thu hút sự chú ý của Đường Nguyệt, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy đằng xa có một con chó màu trắng đang sủa về phía cô, giống như nó nhìn thấy cô vậy, trong tiếng sủa toát ra ý kêu gọi.
Điều này khiến Đường Nguyệt chợt sững người, lại không quá kinh ngạc, bởi vì chó đều có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Đường Nguyệt mang theo sự nghi ngờ mà đi về phía con chó đó.
Càng tới gần, một bóng người nằm dưới đất lập tức đập vào trong mắt cô.
Người đó là một cô gái mặc quần áo màu xanh lam, bộ đồ rách rưới, vô cùng nhếch nhác, trên mặt lấm lem bùn đất, nhưng Đường Nguyệt lại có thể nhận ra ngay, cô ấy là Phượng Linh Ẩn.
Mà lúc này, cô ấy đã tắt thở.
Nhớ tới những lời mình nghe được vừa nãy, trong lòng cô không khỏi dấy lên một sự phẫn nộ, vì Phượng Linh Ẩn mà cảm thấy tức giận và bất bình.
Tay của cô vô thức đưa về phía Phượng Linh Ẩn.
Chỉ là vào khoảnh khắc tay của Đường Nguyệt chạm vào Phượng Linh Ẩn, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra…
Đường Nguyệt chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị cái gì đó hút lấy, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.
– – –
Lạnh!
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Đường Nguyệt có ý thức, sự lạnh lẽo thấu xương truyền khắp các chỗ trên cơ thể, nó xuyên qua da thịt kí©h thí©ɧ thần kinh của cô, da gà da vịt vô thức nổi lên.
Không thể chịu được cái lạnh thấu xương, Đường Nguyệt dùng hết sức lực còn sót trên người, đột nhiên cô mở mắt ra, một tia ánh sáng sắc lẹm bắn ra từ trong đôi mắt sắc bén, toát ra khí thế khiến người khác dè chừng.
Còn chưa đợi Đường Nguyệt phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu đột nhiên xuất hiện những hình ảnh từ vụn vặt trở nên rõ ràng, tất cả đều là ký ức liên quan tới Phượng Linh Ẩn.
Phượng Linh Ẩn, 16 tuổi, đích nữ của Thừa tướng Phượng Vinh của nước Thương, còn là vị hôn thê của Tứ vương gia Thương Duệ Tuấn của nước Thương.
Phượng Linh Ẩn có dung mạo xinh đẹp nhưng là một phế vật nhát gan, ngu dốt, không tinh thông cầm kỳ thi họa gì hết.
Bởi vì mẹ mất sớm, từ nhỏ không được cha thương yêu, còn bị mẹ kế ngược đãi, muội muội và đệ đệ đánh mắng.
Phượng Linh Ẩn đối với Thương Duệ Tuấn mà nói là một sự sỉ nhục không thể xóa nhòa, người tôn quý như hắn ta sao có thể lấy một phế vật như này làm thê tử chứ! Cho dù Phượng Linh Ẩn là đích nữ nhưng không được sủng ái, nó chỉ là cục đá ngáng chân mà thôi.
Mà Phượng Khinh Vũ không chỉ có tài sắc vẹn toàn, lại có được sự sủng ái của Phượng Vinh.
Nếu Thương Duệ Tuấn lấy Phượng Khinh Vũ, không chỉ ôm được mỹ nhân trở về, còn có được sự ủng hộ của Phượng Vinh, đây là chuyện một mũi tên trúng hai con chim!
Còn Phượng Linh Ẩn chướng mắt như vậy, nhưng không ai dám hại chết cô ấy đều là do sau lưng cô ấy còn có phủ Tần quốc công.
Phủ Tần quốc công là nhà mẹ của mẹ Phượng Linh Ẩn, bọn họ rất cưng chiều Phượng Linh Ẩn đã mất mẹ, cho dù cô ấy ở trong mắt người bên ngoài chỉ là một phế vật, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người của phủ Tần quốc công, cô ấy là một viên ngọc quý, một viên ngọc được mọi người nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay.
Do tính cách của Phượng Linh Ẩn nhút nhát nên không thân thiết với phủ Tần quốc công, điều này cũng khiến người của Phượng phủ càng bắt nạt cô ấy không chút kiêng kỵ…
Cho dù Thương Duệ Tuấn không muốn lấy Phượng Linh Ẩn nhưng cũng vì kiêng kỵ phủ Tần quốc công mà không dám tỏ rõ.