Phượng Linh Ẩn nói rất hùng hồn, giống như số ngân lượng đó vốn là của cô vậy.
Khóe miệng của nam tử áo xám không khỏi giật giật vài cái, ánh mắt nhìn Phượng Linh Ẩn càng thêm khinh bỉ, nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ, ăn cướp còn có thể nói năng hùng hồn như vậy.
“Đúng thế đúng thế, con người của cô nương này rất tốt, vừa rồi bọn ta cướp tiền của nàng ta, nàng ta cũng không gϊếŧ bọn ta, hơn nữa còn cho bọn ta cơ hội cướp của các ngươi!”
Cũng không biết có phải phổi bò hay không, sau khi nghe thấy lời này của Phượng Linh Ẩn, tên sơn tặc lão đại đó lập tức giải thích, chỉ là lời này rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nghe thấy lời này, nam tử áo xám ngạc nhiên.
Thì ra nữ nhân này bị những tên sơn tặc này cướp, nhưng kết quả những tên sơn tặc này lại bị nữ nhân này thu phục, ngược lại kêu bọn họ cướp của hắn ta.
Nói như vậy, nữ nhân này không phải sơn tặc lão đại, nhưng tại sao cô lại cướp của hắn ta?
“Ngươi không nói chuyện không ai nghĩ ngươi câm đâu!” Lời nói của tên sơn tặc lão đại rõ ràng đã chọc cho Phượng Linh Ẩn không vui, cô quát.
Tên sơn tặc lão đại bị quát như vậy thì lập tức im miệng.
“Lão nương không có thời gian lôi thôi với ngươi, ngươi mau nộp tiền.” Sau khi quát tên sơn tặc lão đại, Phượng Linh Ẩn lạnh lùng nhìn nam tử áo xám, mất kiên nhẫn nói.
“Hừ! Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Nam tử áo xám hừ lạnh, rõ ràng hắn ta không để Phượng Linh Ẩn vào trong mắt.
Cũng không phải do hắn ta tự phụ, chỉ là hắn ta không cảm nhận được nội lực của Phượng Linh Ẩn, cho dù cô có không đơn giản đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có chút thân thủ mà thôi.
Đối với người có võ công thuộc dạng nhất lưu như hắn ta, đánh bại cô, điều đó thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ thế xong, cảnh giác của nam tử áo xám đối với Phượng Linh Ẩn cũng ít đi.
Hắn ta cầm kiếm, phi thân, công kích về phía Phượng Linh Ẩn.
“Cô nương, cẩn thận!” Đám sơn tặc giật thót, vô thức hét lên vì lo lắng, không biết Phượng Linh Ẩn có phải đối thủ của nam tử này không.
Cho dù bọn họ không có võ công, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được nam tử này dường như không đơn giản.
Phượng Linh Ẩn lại không hề để tâm mà nhếch khóe miệng, bây giờ cô không một xu dính túi, nếu cô đã quyết tâm đi cướp, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng chùn bước.
Phượng Linh Ẩn tung tay, chiếc roi dài lập tức quất mạnh về phía nam tử áo xám.
Cho dù nam tử áo xám có hơi cảm thấy kinh ngạc trước tốc độ này của Phượng Linh Ẩn, nhưng hắn ta vẫn không để vào trong mắt, kiếm công kích thẳng vào chiếc roi của Phượng Linh Ẩn, muốn chém đứt chiếc roi.
Chỉ là vào khoảnh khắc kiếm và roi va chạm thì đã xảy ra điều bất ngờ…
“Đinh!” một tiếng, nam tử áo xám vốn tưởng kiếm có thể chém đứt roi của Phượng Linh Ẩn, thế mà bị chiếc roi đánh gãy…
Chuyện, chuyện này là chuyện khó tin tới mức nào!
Nam tử áo xám bỗng thất thần, đây cũng là cơ hội tốt nhất để Phượng Linh Ẩn ra tay.
Vì thế, cô xoay chiếc roi, quất xuống lần nữa.
Chiếc roi lia tới quá nhanh, nam tử áo xám không kịp tránh, vậy nên “bụp” một tiếng, chiếc roi bất thình lình quất vào lưng của nam tử áo xám.
Một roi này trông thì không nặng lắm, nhưng đánh vào người lại cực kỳ đau rát.
“Hừ!”
Nam tử áo xám bị đau, rên lên một tiếng, hắn ta lập tức phản ứng lại, sững sờ lẫn nữa, hắn ta thế mà bị đánh trúng, hơn nữa người đó còn là một nữ tử không có nội công.
Nữ nhân này rốt cuộc không đơn giản tới mức độ nào? Cô rõ ràng không có nội lực! Nhưng sao động tác có thể nhanh nhẹn như vậy, làm sao tốc độ có thể nhanh như thế?
Ánh mắt đám sơn tặc nhìn Phượng Linh Ẩn lập tức tràn ngập sự bùng bái, hận không thể tôn thờ cô, quỳ lạy mỗi ngày.