Một tay siết thành nắm đấm, nổi lên gân máu.
Tay còn lại cầm chặt một con dao, trong màn đêm tối tăm, dưới sự chiếu rọi lúc sáng lúc tối của tia chớp, rõ ràng rất quỷ dị và khủng khϊếp.
Đôi mắt tràn ngập sự khát máu và thù hận, giống như gặp phải kẻ thù có huyết hải thâm thù với mình, muốn xé đối phương thành vạn mảnh.
Bước chân dừng ở bên ngoài cửa của phòng dành cho khách đã tắt đèn, thật trùng hợp đó lại là phòng mà Phượng Linh Ẩn ở. Chỉ thấy người mặc đồ đen đó ở trước cửa phòng, tay cầm con dao cũng dần dần giơ lên, tay còn lại cầm một cái ống trúc nhỏ, đυ.c thủng lớp giấy dán cửa sổ, rồi nhét vào ống trúc vào.
Trong phòng, Phượng Linh Ẩn lười nhác dựa vào ghế, thưởng thức trà một cách ưu nhã ở trong bóng tối, dáng vẻ vô cùng thư thái, chỉ là trong mắt đều là kiếm khí, lạnh lùng nhìn cửa lớn, giống như chờ đợi cái gì đó tới.
Tiểu Bạch nằm bò ở bên chân Phượng Linh Ẩn, nhìn trông yên tĩnh nhưng nó lại toát ra sự cảnh giác.
Nhìn thấy một ít khói xanh bay vào, Phượng Linh Ẩn vội vàng bịt mũi, cũng cầm khăn bịt mũi của Tiểu Bạch lại, có điều cô không tức giận, ngược lại nở nụ cười tàn nhẫn.
Cô vụt người, trốn ra đằng sau bức bình phong.
Một lúc sau, sau khi khói đã lan ra khắp phòng, người bên ngoài dùng mũi dao gạt then cài cửa ở bên ngoài ra, bước vào, hơn nữa đi thẳng về phía giường.
Mượn ánh sáng lúc sáng lúc tối của tia chớp, người đó nhìn thấy trong chiếc chăn bị phồng lên trên chiếc giường lộ ra quần áo màu đỏ, cảm xúc bỗng trở nên kích động, giống như đã không kiểm soát bản thân mà lao thẳng tới. Người đó không thèm nhìn người trên giường, tay cầm con dao đâm mạnh xuống, còn lẩm bẩm nói: “Tiện nhân, đồ tiện nhân, sao ngươi vẫn chưa chết? Sao ngươi vẫn chưa chết?”
Người đó mất đi lý trí, đâm hết nhát này tới nhát khác như thể phải đâm chết đối phương.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Phượng Linh Ẩn tối đi, bây giờ không cần điều tra tại sao người mặc đồ đỏ của trấn Bình Hòa này lại chết nữa rồi.
Đột nhiên, trong phòng sáng lên, nam nhân đang đâm “người” trên giường bỗng khựng lại, đột nhiên xoay người.
Khi nhìn thấy Phượng Linh Ẩn mặc đồ đỏ, trong mắt hắn ta tràn ngập tơ máu, sau đó hắn ta cầm dao đâm về phía Phượng Linh Ẩn trước, trong miệng còn chửi: “Tiện nhân, đồ tiện nhân, ta phải gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi, gϊếŧ…”
Đây là một nam nhân khoảng 24-25 tuổi, bộ đồ đen trên người bị ướt hết, tướng mạo của hắn ta bình thường, gương mặt méo mó do đau khổ và thù hận.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tuy tiếng sấm sét đan xen nhau nhưng một âm thanh lớn như này đủ để kinh động tới người trong cả quán trọ.
“Ngươi không sao chứ?!” Người xông vào đầu tiên là Hạ Vô Thương, hắn ta biết kế hoạch của Phượng Linh Ẩn, vốn định là đợi cùng với cô nhưng bị cô từ chối.
Cho dù biết sự lợi hại của Phượng Linh Ẩn nhưng hắn ta vẫn rất lo lắng.
“Ngươi nhìn ta có giống có chuyện gì không?” Phượng Linh Ẩn quăng cho Hạ Vô Thương một ánh mắt ngu ngốc, có hơi mất kiên nhẫn nói.
Người vừa tiếp cận Phượng Linh Ẩn thì bị Phượng Linh Ẩn đá bay bằng một cước, vừa hay rơi vào chiếc bàn gỗ ở trung tâm căn phòng, sau đó chiếc bàn nứt ra, phát ra tiếng “bụp”, nam nhân ngã xuống đất, quằn quại vì đau đớn.
“...”
Hạ Vô Thương nghẹn lời, hắn ta không nói gì nữa, cũng không vì thái độ của Phượng Linh Ẩn mà cảm thấy không vui.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, chưởng quầy chưa thấy người đã thấy tiếng vang lên.
Chưởng quầy vốn vì chuyện người mặc đồ đỏ vào ở trong quán mà không ngủ được, sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.