Chương 13: Trên đường gặp phải truy sát

Cũng không biết qua bao lâu, khi Phượng Linh Ẩn sắp không kiên trì được nữa, một luồng lực lượng xông thẳng lên đầu, bỗng nó phát nổ giống như bom.

“Á!” Phượng Linh Ẩn cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu thành tiếng, sau đó cổ họng thắt lại, phun ra một ngụm máu đυ.c, cả người mềm oặt nằm ra đất.

“Gâu… gâu…” Tiểu Bạch thấy vậy, lập tức chạy tới trước mặt Phượng Linh Ẩn ngồi xuống, dáng vẻ canh giữ đó, giống như sợ có người xấu làm gì bất lợi với cô.

Mà khi Phượng Linh Ẩn kêu thành tiếng, ông lão đã thu tay lại, thở hổn hển, đầu toát đầy mồ hôi, rõ ràng ông ta cũng rất mệt.

Phượng Linh Ẩn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc mới từ từ mở mắt ra, cố gắng ngồi thẳng người.

Cho dù lúc này cô vẫn rất mệt nhưng cô lại cảm thấy cả người rất thoải mái, trong cơ thể còn truyền ra sự ấm áp.

“Không tệ, đây là một bộ nội công tâm pháp, tiếp theo, con phải học được nó trong vòng một tháng rồi tiêu hủy nó ngay. Nếu là người bình thường, ít nhất cũng cần 3 năm, nhưng ta tin con, một tháng đối với con mà nói, đã đủ rồi.” Ông lão nói xong thì lấy ra một quyển sách từ trong ngực đưa cho Phượng Linh Ẩn.

Ông lão nói xong, cũng không đợi Phượng Linh Ẩn kịp phản ứng thì bỗng dưng biến mất.

Phượng Linh Ẩn ngây ra, ông lão này biến mất cũng quá nhanh rồi! Thật trâu bò, nếu cô có bản lĩnh như này thì tốt rồi.

Có điều…

Phượng Linh Ẩn nhìn bộ nội công tâm pháp trong tay, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý, vì bắt đầu từ ngày hôm nay, cô cũng có thể trở nên mạnh hơn,

“Ọt ọt ọt!”

Đột nhiên, bụng của Phượng Linh Ẩn lại biểu tình, bị ông lão quậy cho một hồi, cô đã rất đói bụng rồi, có điều may mà cá không bị ông lão cướp mất.

Chỉ là…

Sau khi nhìn thấy ba con cá đã bị nướng cháy kia, Phượng Linh Ẩn tức tới mức không nhịn được mà hét lên, thật sự khóc không ra nước mắt mà!

Mặt trời chói chang, trong vạn dặm không có bóng mây.

Thật sự nóng tới mức chó cũng không chịu nổi, huống chi là người!

Đi một ngày, trước không có thôn sau không có hàng quán, Phượng Linh Ẩn vẫn mặc bộ quần áo đầy bùn đất, rách tả tơi đó, trên mặt còn dính một ít bùn.

Bị phơi nắng cả ngày, cả người bốc mùi hôi, khiến Phượng Linh Ẩn rất buồn nôn!

Đột nhiên, tiếng đao kiếm va chạm truyền tới.

Ở đằng xa, một nam tử mặc áo tim đang đánh nhau với 4-5 người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen ra tay rất hiểm hóc, tàn độc, rõ ràng là sát thủ được huấn luyện bài bản, võ công của nam tử áo tím cũng không yếu, dù sao một tay khó địch lại bốn tay, huống chi là lấy một địch năm, vậy nên nam tử rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.

Phượng Linh Ẩn không muốn nhiều chuyện, vậy nên tìm một chỗ khuất lấp đi, yên lặng quan sát.

“Hạ Vô Thương, lần này cho dù ngươi mọc cánh cũng khó thoát, ngươi mau giơ tay chịu trói đi!” Một giọng nói trầm thấp u ám vang lên.

“Trẫm là chân mệnh thiên tử, cho dù các ngươi chết hết, trẫm cũng sẽ không chết. Muốn mạng của trẫm, vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không.” Hạ Vô Thương cười khinh thường, cầm kiếm lao về phía người mặc đồ đen.

Trẫm, chân mệnh thiên tử…

Phượng Linh Ẩn ở trong tối chợt sững sờ, không ngờ nam tử áo tím này lại là Hoàng đế của một nước.

Hạ Vô Thương, họ Hạ, vậy chính là Hoàng đế của nước Hạ rồi.

Đột nhiên, trong mắt Phượng Linh Ẩn xẹt qua tia sáng sắc lẹm, người trước mắt là quân vương một nước, không nhân cơ hội này kiếm chút gì đó, vậy thì thật sự có lỗi với bản thân.

Nghĩ vậy, Phượng Linh Ẩn nhấc chân, đi về phía đám người.

Đi tới gần, cho tới khi nhìn rõ dung mạo của Hạ Vô Thương, Phượng Linh Ẩn bị gây ngỡ ngàng.

Làn da trắng như tuyết, ngũ quan rõ nét đẹp như tượng tạc.