Thái Sử Lan thừa dịp vị quốc công cao quý kia đang nhổ quả trám, nhanh chóng chạy đi. Đi được mấy bước, lại cảm thấy chuyện vừa rồi có chỗ không thích hợp.
Lại suy nghĩ một chút, quả trám? Qua trám bản thân nhai qua, lại đút cho Dung Sở...
Vừa rồi thầm nghĩ hắn thật khiến người ta buồn nôn, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy vừa buồn nôn vừa ám muội.
Dung Sở đúng là cái đồ buồn nôn!
Thái Sử Lan càng chạy càng nhanh, quyết định từ nay về sau tránh xa tên này một chút.
Xa xa phía trước, Lí Phù Chu và Kiều Vũ Nhuận đang cùng nhau xem xét doanh trại. Thái Sử Lan dừng chân, yên lặng nhìn hai bóng người một lúc, xoay người đi hướng ngược lại.
Nàng đi một hồi, liền phát hiện bản thân đã tới võ trường. Lúc này là buổi sáng, cũng chính là thời điểm đám đệ tử đang tập trung rèn luyện thân thể. Nam nhân thì mồ hôi đầm đìa gắng sức nhảy lấy đà, nữ tử lại luyện cọc. Hoa Tầm Hoan cầm cây roi lượn lờ khắp sân, tóc đỏ bay bay vô cùng nổi bật.
Hoa Tầm Hoan tinh mắt nhìn thấy nàng, liên tục giơ tay vẫy vẫy. Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân mặc dù không thể luyện võ công, nhưng rèn luyện thân thể một chút cũng không thành vấn đề. Nàng vừa đi đến, Hoa Tâm Hoan đã vui vẻ vỗ vai nàng, cười nói: "Thế nào, bị mấy câu nói của ta đả kích sao? Mấy ngay nay không thấy ngươi tới võ trường tham gia huấn luyện. Ta nói ngươi không thể luyện tập võ nghệ cao siêu, chứ đâu nói ngươi không thể rèn luyện thân thể. Ta còn vừa mới nghĩ, nếu ngươi cứ tiếp tục không tới, tổng huấn quan doanh Nhị Ngũ ta đây liền tự tay xách ngươi đến!"
Nàng nói liên miên một hồi, Thái Sử Lan cũng chỉ gật đầu. Lúc này, một trận gió thổi qua, mái tóc Thái Sử Lan bay loạn. Trong lúc Hoa Tầm Hoan vô ý liếc mắt, bỗng nhiên cứng người, "Thánh giáp trùng ngưng huyết! Trời ạ! Ngươi lấy đâu ra thế?" sau đó nàng tiện tay sờ sờ vành tai Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan nghiêng đầu, Hoa Tầm Hoan ngượng ngùng rút tay về, vẻ mặt hâm mộ, tấm tắc nói, "Đây là thánh vật của Ngũ Việt chúng ta đấy, đại thủ lĩnh cũng chưa chắc đã có. Điều kiện hình thành thứ này cực kỳ hà khắc, trăm năm khó gặp, con này của ngươi lại là thành phẩm cực tốt, nhìn nhìn là biết tinh phẩm cao cấp, ngươi lấy đâu ra thế? Nói cho ta biết, ta cũng phải đi tìm một con!"
"Ta nhặt được."
"Ta cũng đi nhặt...Hả?" Hoa Tầm Hoan trợn mắt há mồm. Thái Sử Lan thì đã đẩy nàng sang một bên, đi xa từ bao giờ.
Bên kia, đệ tử hàn môn cũng đệ tử phẩm lưu tuy đã có thể cùng nhau luyện tập, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng như trước. Thái Sử Lan vừa tới, cả sân nhất thời yên ắng.
Mọi người nhìn nàng với ánh mắt phức tạp - tưởng rằng chỉ là một cây cỏ nhỏ bé, nhưng lại một mực dẫn dắt để tử hàn môn chống lại những thứ trọng yếu trong doanh Quang Vũ, vậy mà cũng chưa một lần thất bại; tưởng ràng từ nay về sau trở thành thủ lĩnh đám đệ tử hàn môn, từ nay về sau có thể thay đổi kết cấu doanh Nhị Ngũ, nhưng cuối cùng lại trở thành một thủ lĩnh không thể học võ, căn bản không thể sinh tồn ở một nơi kẻ mạnh làm vua như doanh Nhị Ngũ; tưởng rằng từ nay về sau có thể an tâm sống tiếp, sự chống đối của đệ tử hàn môn cũng dừng lại từ đây, nhưng lại không ngờ tới nữ nhân này lại thần kỳ khiến cho Tào phu tử xin nhận đệ tử trước mặt tất cả mọi người, tạo nên kỳ tích chưa từng có trong lịch sử doanh Nhị Ngũ; tưởng rằng nàng sẽ lại tạo nên kỳ tích, hoặc lão Tào sẽ truyền dạy cho nàng kỹ thuật kinh thiên, nhưng sau khi Tào phu tử thu nhận để tử, ngày thứ hai liền thu dọn hành lí chạy trốn mất tăm. Hiện tại, trong doanh bắt đầu nổi lên lời đồn, nói Thái Sử Lan bán nhan sắc, ép lão Tào cầu làm đệ tử, kỳ thật tư chất cực kỳ kinh khủng, kinh khủng tới nỗi lão Tào cuối cùng cũng không chịu được, vì vậy mới vội vàng chạy đi.
Nói chung, nữ nhân này trước sau vẫn khiến người ta không thể đoán trước, còn không biết lần sau sẽ lại có chuyện gì xảy ra đây.
Phức tạp như vậy, trong lòng ai nấy đều như có sóng ngầm nhấp nhô, mọi người nhìn Thái Sử Lan đều như ngắm hoa trong sương mù. Đệ tử phẩm lưu thì không cần nói, đương nhiên tin tưởng lời đồn đại kia, càng thêm khinh bỉ nàng; đệ tử hàn môn thì vẫn nửa tin nửa ngờ, không biết lựa chọn thế nào.
Cho nên, không khí trong sân lúc này vô cùng quỷ dị. Đệ tử phẩm lưu nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, bày ra vẻ mặt căm thù; đệ tử hàn môn lại chia thành hai phe, một phe vui mừng đi đến, phe còn lại đứng yên quan sát.
Hoa Tầm Hoan nhìn theo bóng dáng Thái Sử Lan, nàng hiểu, mặc kệ Thái Sử Lan có nhiều điều thần bí, mặc kệ đến cùng nàng có đủ năng lực thay đổi doanh Nhị Ngũ hay không, nhưng ít nhất, từ khi doanh Nhị Ngũ được thành lập đến nay, có thể gây ảnh hưởng cho mọi người đến mức này, trước giờ chỉ có duy nhất một người, chính là Thái Sử Lan.
"Muội rốt cuộc cũng tới rồi." Tiêu Đại Cường và Hùng Tiểu Giai nắm tay nhau, cười hì hì bước tới, "Mấy ngày nữa chúng ta phỉa đi thành Bắc Nghiêm khảo sát kết quả ba tháng luyện tập, vốn muốn tìm muội nói lời từ biệt, nhưng Phù Trúc Xuy Tuyết lại không để người ngoài đi vào. Bởi vậy, bọn ta đã chờ mấy ngày rồi đó."
Thái Sử Lan ngẩn ra, thời điểm khảo sát năm nay tới sớm sao?
Tô Á đi tới, im lặng nhìn nàng, lại chỉ chỉ cọc gỗ dưới chân, ý bảo nàng đi lên luyện tập.
Thái Sử Lan nhảy lên cọc gỗ, hỏi Tô Á, "Thẩm Mai Hoa đâu?"
Tô Á lắc đầu, một nữ tử tên Sử Tiểu Thúy bỗng thò đầu ra, bĩu môi nói, "Người ta bây giờ đang bay tới trời rồi, còn thèm để ý đến chúng ta hay sao?"
"Đừng nói vậy." Hùng Tiểu Giai thành thật cười cười, "Trợ giáo Chỉ huy rất thích muội ấy, nói muội ấy là hạt giống tốt, giữ nàng lại lớp bổ túc rồi."
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn đám đệ tử hàn môn bốn phía, thấy vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ không cam lòng, xem ra hoặc là vận số Thẩm Mai Hoa, hoặc là tỏ ra quá ngạo mạn, cuối cùng khiến mọi người xung quanh ghen tức. Có điều, đây là lựa chọn của nàng, không thể oán trách người khác, mà cũng chẳng cần quan tâm.
Tô Á dắt nàng lên cọc gỗ. Doanh Nhị Ngũ không có yêu cầu cao với nữ tử, mặc dù không bắt buộc nữ tử ra chiến trường, nhưng cũng sẽ không cản họ chém gϊếŧ. Lại nói tiếp, nếp sống nơi đây rất tiến bộ, việc nhập ngũ không hề phân biệt nam nữ, danh tướng là nữ tử ở các quốc gia khác không phải là ít. Duy chỉ có Nam Tề rừng vàng biển bạc, sản vật phong phú, lại nhiều nam nhân, thành ra việc nặng nhọc này nọ chẳng cần nữ tử bận tâm, vậy nên mấy năm nay mới không có nổi một mống nhân tài.
Cũng bởi lý do này, nữ tử nếu học nghệ, đều chú trọng kỹ năng thoát thân và cứu hộ, nên khinh công đương nhiên không thể bỏ qua. Tập chạy trên cọc gỗ là một trong những cách đơn giản để luyện tập khinh công mà mỗi ngày nữ đệ tử đều phải học.
Thái Sử Lan là lần đầu tập luyện, khó tránh việc chân nam đá chân chiêu. Cũng may còn có Tô Á và Hoa Tầm Hoan,Người trước chín chắn chu đáo, vô cùng có lòng dạy dỗ; người sau ánh mắt sắc bén, phản ứng mau lẹ, đứng dưới chân cọc không ngừng rống to, mỗi lần Thái Sử Lan sắp sửa ngã xuống đều hét lớn nhắc nàng kịp thời sửa đổi tư thế. Bởi vậy, động tác của Thái Sử Lan ngày càng thuần thục, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Bốn phía dần dần tĩnh lặng, ai nấy đều nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, lại xen vẻ thương tiếc. Bởi vì Thái Sử Lan quả nhiên là một hạt giống tốt. Hiếm ai có thể sánh kịp nàng, phản ứng mau lẹ, thông minh sáng dạ, khả năng kiểm soát mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, lực nhảy và thể năng lại vượt xa người thường. Lần đầu tiên tập đi cọc gỗ, sau khi té ngã hai lần thì đã sắp bắt kịp tốc độ một năm luyện tập của người khác.
Nhưng mà, nàng càng xuất sắc, lại càng khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
"Luyện tập rất tốt..." Một đệ tử hàn môn than thở, không nhịn được mà tới gần Thái Sử Lan.
"Luyện tốt thì có ích gì?" Phía xa xa, giọng nói của Trịnh tứ thiếu gia vang lên, tràn ngập châm biếm, "Vẫn là phế vật!"
Đệ tử đang tiến tới kia do dự ngừng bước chân.
"Đến lão Tào còn bị dọa chạy, các ngươi đoán xem, rốt cuộc là vô dụng tới mức nào?"
"Lại nói, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi. Tào phu tử không để ý sĩ diện mà xin nàng làm đệ tử, vừa tới ngày thứ hai liền chạy, kỳ quặc, kỳ quặc nha."
"Đúng đúng, dập đầu cầu đồ đệ bảo bối, tại sao sau đó lại bỏ đi?"
"Để ta đoán coi." Khưu Đường vênh váo, "Tào phu tử xin nàng làm đệ tử, vốn là có vấn đề, chuyện này ai ai cũng biết. Cứ nghĩ mà xem, ban đầu Tào phu tử còn bị nàng ta chọc giận, thề với trời không bao giờ nhận nàng làm đệ tử, sau đó không quá một canh giờ, tự nhiên lại đội bô lên đầu, chỉ mặc quần cộc, vội vội vàng vàng tới dập đầu dưới chân nàng, hợp lý sao?"
"Ngươi nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?" Trịnh tứ thiếu gia kéo dài giọng.
Tô Á xanh mặt, toan đi sang bên đó. Thái Sử Lan vội giữ nàng lại, vừa mới quay đầu, lại thấy Hoa Tâm Hoan đang chắp tay, kiễng chân đi về phía trước. Roi da rũ xuống sau lưng nàng, từ xa nhìn lại giống như hỏa hồ ly đang chậm rãi tiếp cận bày gà. Mà bên kia, đám người vẫn vui vẻ trò chuyện, không hề phát giác.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?" Nước miếng Khâu Đường tung bay, "Chuyện rành rành ra đó! Tào phu tử một thân một mình ở nơi này mấy năm, chắc chắn cảm thấy trống trải, không ngờ lúc này lại gặp được quả phụ lẳиɠ ɭơ phóng túng. Một phen nháy mắt đưa tình, hai người tự nhiên tiến đến, sau khi sung sướиɠ qua đi, lão Tào vốn đã xanh xao vàng vọt, gầy yếu suy nhược, làm sao có đủ khả năng dây dưa cũng nữ nhân mạnh mẽ kia. Thế nên rơi vào đường cùng, chỉ có thể chạy trốn mất dạng...A!"
Khâu Đường vốn đang lưu loát trôi chảy, đột nhiên hét thảm một tiếng. Mà cùng lúc đó, tiếng roi quất chói tai cũng vang lên.
"Con mẹ nó, miệng ngươi đúng là phun ra toàn phân!" Tốc độ quất roi của Hoa Tầm Hoan nhanh như sấm sét, trên không trung ánh roi vừa lóe, giây tiếp theo đã quất xuống lưng Khâu Đường, tiếng vang giòn dã, kéo theo đó là một vệt máu tươi đỏ rực.
Khâu Đường đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết cắt đứa tràng cười của đám đệ tử phẩm lưu.
"Hoa trợ giáo!" Roi da như quất vào mặt đám đệ tử phẩm lưu, Trịnh tứ thiếu là người đầu tiên không thể kiềm chế, lạnh lùng lên tiếng, "Cũng không phải nói ngươi, ngươi dựa vào đâu mà đánh người!"
"Ta thích đánh ai thì đánh!" Hoa Tầm Hoan không ngừng vung roi, "Mầm móng thấp hèn! Lần trước ta cũng đã nói, ta phải thay nương hắn giáo huấn hắn một trận, nếu tính tình không đổi, lại tiếp tục đánh!"
"Man tử Ngũ Việt!" Đám người Trịnh tứ thiếu gầm lên, "Chúng ta phải báo chuyện này lên phó doanh, tố cáo ngươi hành hạ đệ tử!"
"Đi đi!" Hoa Tầm Hoan càng quất càng hăng, "Đây là lớp huấn luyện, lão nương còn chưa cho phép các ngươi nghỉ ngơi, các ngươi đang làm cái quái gì đấy? Tự ý nghỉ ngơi, ăn nói xằng bậy, ảnh hưởng huấn luyện, làm loạn lớp học, lão nương cũng đi tìm viện chính tố cáo các ngươi."
Đám người đệ tử phẩm lưu ngây ngốc, lúc này mới phát hiện bọn họ cũng vi phạm quy củ. Tuy là bình thường chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng hiện tại trợ giáo huấn luyện lại là Hoa Tâm Hoan, tính tình nàng ta nóng nảy, thẳng thắn, nhất định không cho ai sĩ diện.
"Ngươi bao che Thái Sử Lan!"
"Ai không cố gắng luyện tập, ta liền quất kẻ đó!" Hoa Tầm Hoan chỉ roi da về phía trước, "Ta bao che nàng cái quái gì? Các ngươi không thấy người ta nỗ lực thế nào à?"
Mọi người đồng loạt rướn cổ nhìn về phía cọc gỗ. Thái Sử Lan vẫn ở trên cọc gỗ, vẻ mặt không đổi, giống như không hề để ý đến chuyện xung quanh. Ánh mắt mọi người vừa đưa tới, nàng còn vươn hai cánh tay, phi người bay lên, quả nhiên "nỗ lực luyện tập".
Hùng Tiểu Giai và Tiêu Đại Cường cười nghiêng ngả, suýt nữa bị khối sắt đang mang trên lưng đè bẹp.
"Cười chết ta mất thôi..." Tiêu Đại Cường nằm bò trên đất, chùi chùi khuôn mặt.
Mà đúng lúc Thái Sử Lan đang dang rộng hai tay, phía xa đột nhiên vang lên âm thanh "vun vυ"t". Hai đạo ô quang mạnh mẽ lao tới, một đạo hướng về phía Hoa Tầm Hoan đang thu hồi roi da, một đạo hướng tới Thái Sử Lan đang đứng trên cọc gỗ.