Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phượng Huyền Cung Thương

Chương 28: Nói vội vàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam nhân kêu Nghiêm Tứ, là cao thủ *** thông dịch dung. Sau khi dịch dung, ta thuận lợi qua mắt thủ vệ biệt viện, về tới Liễu Trần Cư.

Dưới sự trông nom của A Mang, Liễu Trần Cư không có gì khác biệt so với lúc ta quản lý. Vừa thấy ta, A Mang lập tức nhào đến ôm lấy ta, gào khóc: “Ông chủ a, hai tháng nay ngươi đi đâu vậy, như thế nào một chút tin tức cũng không có? Làm cho ta lo lắng gần chết.”

Bị hắn nhào đến, ta thiếu chút nữa ngã sấp xuống, miễn cưỡng ổn định thân hình, nhìn thấy A Mang dùng cả hai tay hai chân bám trên người ta, thật sự là dở khóc dở cười.

Đem hắn túm xuống đặt một bên, ta hỏi: “A Mang, trong khoảng thời gian ta không ở đây Đoạn Khâm có trở về hay không?”

Thấy hắn lắc đầu, trong lòng một trận mất mát, lại nghe hắn nói: “Bất quá Mục công tử kia lại đến tìm ngươi vài lần, mỗi lần đều là thất vọng mà về.”

A Mang nói xong, đột nhiên cúi đầu ở trên người ta ngửi ngửi, lại kháp kháp xương bả vai của ta, nhíu mày nói: “Ông chủ, như thế nào hai tháng không gặp, ngươi gầy đến vậy? Còn có trên người ngươi như thế nào có cỗ hương vị là lạ, ngửi thấy rất rõ ràng.”

Là mùi hoa *** bụt sao? Phượng Hiên Dã, ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, trên người đã có ấn ký khắc cốt minh tâm, ta chung quy không còn hoàn toàn là ta trước đây nữa.

“A Mang, ngươi nghe, thời gian của ta không nhiều lắm, ta có một số việc phải dặn dò ngươi.” Ta nghiêm mặt nói.

A Mang khó thấy ta nói chuyện nghiêm túc như vậy, lập tức điều chỉnh *** thần, cúi đầu nghe.

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là ông chủ của Liễu Trần Cư, ngươi muốn xử trí quán trà này như thế nào cũng được.”

“Cái gì?” A Mang bỗng dưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến cực điểm.

Ta gật gật đầu, tiếp tục nói: “Ta phải rời khỏi nơi này lập tức, vô luận là ai, ngươi cũng đừng nói cho họ biết ta có trở về.”

Nâng tay viết hai chữ trong lòng bàn tay hắn, nắm lại thành quyền.

“Nếu Đoạn Khâm trở lại, ngươi đem hai chữ này nói với hắn, hắn tự nhiên biết ta ở nơi nào.”

Lúc này Nghiêm Tứ vẫn chưa nói một lời lên tiếng nhắc nhở: “Cung chủ, thời gian không còn sớm, chúng ta phải khởi hành sớm một chút mới tốt.”

“Ông chủ, ngươi …” A Mang lưu luyến không rời lôi kéo ống tay áo của ta, trong mắt lệ quang lóe ra, muốn nói lại thôi.

“A Mang, nhớ kỹ những lời ta đã nói với ngươi hôm nay, nếu hữu duyên chúng ta còn có thể tái kiến.” Không chút do dự đi lên xe ngựa đang chờ bên ngoài, Nghiêm Tứ vung roi lên, ngựa tê minh một tiếng, tát đề chạy như điên mà đi.

Đúng là vẫn nhịn không được nhấc màn xe lên nhìn về phía sau, nhìn thấy A Mang đứng ở cửa Liễu Trần Cư dùng sức múa may cánh tay, thân ảnh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

Nhưng vẫn không thể không rời đi …

Dùng sức ấn hạ hai vai không ngừng run rẩy của chính mình, thở ra một hơi thật sâu, ở trong lòng phát thệ.

Vô luận như thế nào, một ngày kia ta nhất định trở về!

Xe ngựa của chúng ta đang đi trên đường ở một vùng quê hoang tàn vắng vẻ, xa xa thái dương ngả về tây, trên bầu trời ánh nắng chiều uân uân, chân trời nhiễm một mảnh màu đỏ.

Ta ngồi ở trong xe ngựa, cảm thấy ý nghĩ của mình đích chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy.

Ta viết trên tay A Mang chính là một chữ viêm cùng một chữ trà. Mãnh liệt chi thành Viêm Lăng cùng trà quán, hai cái này nhìn như không chút nào tương quan nhưng khi ghép lại sẽ gợi nhớ đến nơi ta và Đoạn Khâm từng đi qua.

Ta tin tưởng nếu Đoạn Khâm thấy được hai chữ này, tự nhiên biết ta ở nơi nào, bởi vì nơi ta muốn đi đúng là Viêm Lăng.

Lúc trước ta cùng Đoạn Khâm một đường du sơn ngoạn thủy, mất hai tháng thời gian mới từ Viêm Lăng đi vào Bác Dương, hiện giờ ra roi thúc ngựa, mặc kệ như thế nào ta cũng muốn trước khi Phượng Hiên Dã phát hiện đi càng xa càng tốt.

Đoạn Khâm, ngươi nhất định phải sớm một chút tìm thấy ta, được không?

Vùng quê vô biên vô hạn giống như không có điểm cuối, mắt thấy trời càng ngày càng tối, nếu chúng ta không tìm thấy thị trấn có nghĩa là tối nay không tìm được nơi ngủ trọ.

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Nghiêm Tứ: “Cung chủ, xem ra đêm nay chúng ta tìm không thấy khách *** để ngủ trọ, chỉ có thể ủy khuất ngài ăn ngủ dã ngoại.”

Ta lên tiếng, cũng chỉ có thể như vậy.

Màn đêm rốt cục buông xuống. Kiểu nguyệt như hoa, đầy sao nhiều điểm, xa xa vọng đến tiếng tru của cô lang, tại vùng hoang vu dã ngoại tịch mịch như vậy, cũng có loại sắc thái riêng.

Tùy ý ăn chút lương khô, ta khỏa nhanh bạc thảm, nhịn không được mệt mỏi nặng nề ngủ.

Ta là bị đông lạnh thức tỉnh.

Vừa mở mắt, phát hiện bạc thảm đã không cánh mà bay, trên người y kết cũng bị giải một nửa, lộ ra thân thể tiêm gầy.

Tiếp theo, liền nhìn thấy gương mặt nhe răng cười của Nghiêm Tứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »