“Tuyền Kỷ.” Hắn gọi vọng ra ngoài, thanh âm bao hàm *** chưa được phát tiết.
“Thiếu cung chủ.” Nữ tử đứng trước mặt Phượng Hiên Dã, nhìn không chớp mắt, tựa hồ không thấy ta ngồi dưới đất.
Giống như một bồn nước lớn lạnh ngắt đổ ập xuống, nhập vào cơ thể lạnh lẽo. Nhìn quanh bốn phía, không phát hiện quần áo có thể che đậy thân thể, chỉ phải cố hết mức đem chính mình cuộn lại, nép vào góc tường, gsuy nghĩ bắt đầu tan rã.
“Cởϊ qυầи áo ra.” Loáng thoáng nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng của Phượng Hiên Dã.
“Dạ” không có chút do dự, nữ tử đáp. Bàn tay trắng nõn khinh nâng, quần áo khinh bạc từng kiện từng kiện buông xuống dọc theo thân thể tuyết trắng.
Phượng Hiên Dã đứng dậy hoành ôm lấy nàng, đem nàng ném tới trên giường. Tuyền Kỷ duyên dáng kêu to một tiếng, trên mặt toát ra rõ ràng vui sướиɠ cùng thẹn thùng.
Hai thân thể trần trụi dây dưa cùng một chỗ, không e dè ở trước mắt ta diễn đông cung tuồng.
“Thiếu cung chủ … Thật là lợi hại … Thật thoải mái …” tiếng nói ngọt liệm của nữ tử vang lên. Tinh mâu nửa mở, đôi môi đỏ mọng hé mở, một đôi tay mềm mại gắt gao đặt trên vai Phượng Hiên Dã, bộ dáng mị hoặc mất hồn, cùng bình thường trong trẻo nhưng lạnh lùng hoàn toàn bất đồng.
Ta nhắm chặt mắt, không muốn xem bọn hắn diễn, nhưng vẫn không thể ngăn cản tiếng vang *** mĩ này truyền vào màng tai.
Bỗng nhiên cả người chấn động, giống như bị lợi kiếm đâm trúng. Phượng Hiên Dã nằm ở trên người Tuyền Kỷ, dưới thân động tác chưa đình, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ta. Trong mắt *** chậm rãi tiêu tán, dần dần tràn ngập một loại tình tự phức tạp khó hiểu.
Thật lâu sau, hắn nói: “Ngươi lấy tay làm.”
Âm thanh của hắn không vang, lại xen lẫn với tiếng ngâm nga lúc cao lúc thấp của nữ tử, cũng đủ để đem ta đánh vào địa ngục.
Không … Gian nan lắc đầu. Không cần tra tấn ta thêm nữa, để cho ta giữ lại một chút tự tôn còn sót lại này, được không?
Hắn không nói nữa, nhưng vẫn nhìn ta, giống như người ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ chính là ta.
Sau một lát, vân tiêu vũ hiết.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo ngay ngắn dưới sự hầu hạ của Tuyền Kỷ, đi đến trước mặt ta.
“Chính ngươi lấy tay làm, hiện tại.” Hắn tăng thêm ngữ khí lăp lại một lần nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn như trước lạnh lùng nhìn ta, trong mắt là lạnh lùng không cho phép phản bác.
Nhắm mắt lại, nhưng vẫn còn bách vu dưới cường thế của hắn, đưa tay hướng phân thân sớm mềm nhũn, bắt đầu lộng.
Thân thể nguyên bản liền động tình, rất nhanh còn có cảm giác. Trong nháy mắt tiết ra, một giọt thanh lệ dọc theo khóe mắt chảy xuống, rơi vào trong tóc mai, biến mất vô tung.
Rất nhiều thứ chính mình kiệt lực muốn bảo hộ, đều theo đó mất đi. Trừ bỏ thể xác bị tàn phá này, ta còn có thể còn lại chút gì?
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của người trên mặt đất, Phượng Hiên Dã nghiêng người một chút, vươn tay ra, do dự thật lâu, lại rụt trở về.
“Tuyền Kỷ, đem hắn lộng sạch sẽ.” Xem nhẹ trái tim co rút đau đớn, phất ống tay áo một cái, hắn xoay người bước ra.
Nháy mắt kia, ta thấy trong mắt Tuyền Kỷ chợt lóe oán độc rồi biến mất.
Biệt quán này nguyên là sản nghiệp của Phượng Huyền Cung, nhưng nhiều năm không có sử dụng, phòng ốc lâu năm không được tu sửa, cũng dần dần trở nên hoang vắng.
Mấy tháng trước Phượng Hiên Dã quyết định ra cung bắc du, làm điểm dừng chân trên đường, trong cung phái người tu sửa biệt quán, người hầu phó dong, cao thấp chuẩn bị.
Trong biệt quán có nhà thuỷ tạ lả lướt ca thai tọa lạc vu uốn lượn khúc thủy phía trên, một cẩm lí đuôi vĩ ở trong hồ nước trong suốt thấy đáy du duệ chơi đùa, xanh đá phiến lộ, tảng lớn tảng lớn cây *** bụt, hoàn toàn sở kiến dựa theo yêu thích cá nhân của Phượng Hiên Dã.
Mà ta bị nhốt trong đó, thành loan sủng mỗi ngày chờ Phượng Hiên Dã lâm hạnh.