Chương 5-1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập:

Nguyệt Tận

Ôm Hứa Hi Diệp vẫn mê man bất tỉnh, trong lòng Quân Thích Ý toát ra ý cười. Không để cho thị vệ trong cung phát hiện, hắn cởϊ áσ khoác gắt gao bọc lấy Hứa Hi Diệp đang nằm trong lòng ngực mình. Chỉ phóng vài bước, hắn đã mang người vào gian phòng mà Thiện Ngộ đã sớm an bài.

“Ân……..” Hứa Hi Diệp khẽ xê dịch trong lòng hắn, thoải mái hừ một tiếng, lại tiếp tục mộng.

Trong mơ, hắn cảm nhận được một cái ôm ấm áp. Tuy đã không còn nhận được sự quan tâm của Thiên Ngộ nhưng từng chút từng chút ấm áp này dần dần tràn đầy cho hắn một hy vọng lớn lao ——-

“Thật là không hiểu nổi ngươi mà.” Quân Thích Ý cởi bỏ y phục ẩm ướt đang bao lấy Hứa Hi Diệp, kéo chăn lên người hắn, lại vẫn chưa chịu rời đi, lẳng lặng trông chừng bên cạnh hắn.

Rõ là càng nhìn càng mê mẩn, nguyên lai Hứa Hi Diệp lúc ngủ lại mang một loại phong tình khác. Cứ như chim non đang tìm mẹ, cuộn tròn người lại. Hắn nhịn không được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia.

Nếu bọn họ có thể ở cạnh nhau như vậy suốt đời thì tốt biết mấy? Hết thảy đều là ảo tưởng của mình hắn. Trong lòng Hứa Hi Diệp vẫn không có thân ảnh của hắn. Chẳng biết phải làm thế nào để Hứa Hi Diệp trao tâm mình cho hắn!

Hắn vẫn không thể lý giải nổi Thiện Ngộ ở thế giới kia yêu Hi Diệp tới mức nào. Hắn thân là vương gia từ trước đến nay chỉ biết là đã muốn là phải có được. Hiện giờ hắn hận không thể mổ lấy tâm mình ra đặt trước mặt con người yêu dấu kia. Nhưng Hi Diệp vẫn không chịu đáp lại hắn. Hắn đã có chút ngỡ ngàng, không biết phải làm sao.

Trời đã tờ mờ sáng. Quân Thích Ý ghé vào bên cạnh, từ từ chìm vào giấc ngủ. Hai bàn tay đan xen vào nhau bày ra trước mắt một cảnh tượng hài hòa ———

“Hi Diệp, ngươi nghe ta nói……….”

“Không cần, cái gì ta cũng không muốn nghe! Ta cũng không đợi thêm được nữa. Ngươi buông ra, cho ta đi.”

“Hi Diệp, ta thích ngươi. Thật lòng thích ngươi. Ngươi hãy quên Thiện Ngộ, chấp nhận ta đi.”

“Cút! Ngươi cút ngay. Ta không hề muốn nhìn thấy ngươi!”

Sáng sớm, hai người vừa xuất hiện đã bắt đầu khắc khẩu ——–

Hứa Hi Diệp say rượu vừa mới tỉnh lại đã thấy Quân Thích Ý vẻ mặt hạnh phúc, ghé vào bên cạnh chính mình, đầu cơ hồ đau đến nứt ra, không chút suy nghĩ một quyền đánh tới.

Đã là lần thứ hai hắn bị nam nhân này đặt dưới thân. Cảm giác cực kỳ nhục nhã khiến hắn cơ hồ chẳng ngẩng nổi đầu để nhìn người khác. Đúng! Hắn thừa nhận bản thân trước kia từng thích Thiện Ngộ, từng thích một nam nhân. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thích nam nhân, chấp nhận để cho một nam nhân yêu hắn!

Hiện tại, hắn đã có thể từ bỏ Thiện Ngộ vì hắn biết tâm người kia đã không còn thuộc về mình. Một khi đã như vậy, hắn vô khiên vô quải <chả còn bận tâm, vướng mắt gì>, sao phải ủy khuất chính mình tiếp tục ở lại nơi này? Tiếp tục bị tên nam nhân luôn tự cho là thích mình quấy nhiễu?!

Mất đi một đoạn tình cảm lưu luyến cũng không có nghĩa là nhờ vào một đoạn tình ái khác mà bù đắp được. Quân Thích Ý đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ. Hắn không hiểu rõ Quân Thích Ý, cũng chẳng biết tại sao đối phương lại luôn miệng nói thích hắn? Dù hắn không thể quay về nhưng cũng có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới!

Quân Thích Ý xuất ra sự kiên nhẫn cực đại của mình, hảo ngôn khuyên nhủ: “Hi Diệp, ngươi phải nghe ta nói…………”

Nào biết Hứa Hi Diệp không chút cảm kích, gạt tay hắn ra: “Họ Quân kia! Ngươi nghe cho rõ đây. Hứa Hi Diệp ta đường đường là nam tử hán, cả đời thừa nhận thích mỗi Thiện Ngộ, chỉ mình Thiện Ngộ. Cũng chẳng phải loại đoạn tụ (*) gì sất, từ nay về sau ta sẽ không thích bất kì một người nam nhân nào nữa, bao gồm cả ngươi. Lòng đã sớm chết, ngươi buông tay ra đi.”

Để thoát khỏi dây dưa, Hứa Hi Diệp vẻ mặt lạnh lùng, ở trước mặt Quân Thích Ý buông lời tuyệt tình. Hắn mệt mỏi rồi, không muốn lại vướng víu vào tình cảm gì nữa.

Quân Thích Ý mặt xám như tro tàn, tâm hắn cơ hồ vỡ ra từng mảnh từng mảnh nhỏ. Đôi con ngươi từng mê hoặc hàng nghìn hàng vạn nam nhân kia cũng ảm đạm không chút ánh sáng. Hai tay vô lực buông thỏng xuống, người suy sụp lùi nhanh về phía sau, thiếu chút nữa ngã nhào ra trên mặt đất.

“Hảo, Hảo, Hảo” Hô liên tục ba tiếng, hắn bi thương nói: “Lòng ngươi đã chết, lý nào lòng ta lại còn sống? Ngươi không cho ta dễ chịu, ta cũng chẳng để ngươi thoải mái. Ngươi cứ thành thành thật thật mà đợi ở trong này đi. Chừng nào mở rộng cửa lòng đón nhận ta, ngươi mới có thể bước ra khỏi đạo môn này.”

Quân Thích Ý cắn răng rời khỏi phòng, trợn trừng đôi tuấn nhãn. Ngay lúc Hứa Hi Diệp còn chưa phản ứng liền ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ toàn lực xông lên, dùng ván gỗ đinh sắt phong bế toàn bộ cửa ngõ, chỉ để lại một ô cửa thông khí nhỏ.

Hứa Hi Diệp tức giận đến độ bắt lấy cái ghế bên cạnh ném qua một bên.

“Quân Thích Ý! Ngươi điên rồi! Thả ta ra mau!” Hứa Hi Diệp rống to, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Đáng tiếc Quân Thích Ý hết thảy đều bỏ ngoài tai, nghiêm lệnh dặn dò bọn thị vệ không có sự cho phép của hắn, dù Quân Văn Hoa đích thân tới cũng không được cho Hứa Hi Diệp ra ngoài.

Cứ như vậy, Hứa Hi Diệp kêu gào cả ngày cũng chẳng được đáp lại. Điều càng làm hắn tức giận chính là khi miệng hắn khô sẽ có người đưa nước qua lỗ thông khí, khi hắn đói bụng sẽ có thức ăn đưa vào. Chỉ là cứ mỗi lần hắn mở miệng, đối phương lập tức lơ hắn đi. Hắn tức giận đem tất cả các thứ được đưa vào vứt thẳng ra ngoài.

Bất quá cả một ngày, hắn đói đến đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực nằm trên giường, thầm nghĩ bản thân thật sự phải chết đói ở trong này hay sao. Chợt nghe từ cửa truyền đến chút âm thanh. Hắn vểnh tai lên, ngồi dậy, nhìn hắc ảnh không ngừng lay động ngoài cửa sổ, lòng chợt có loại dự cảm bất hảo.

Bang đương ——– hắc ảnh đánh vỡ cửa sổ đã bị phong bế lao vào trong phòng. Bên ngoài phòng, tiếng binh khí không ngừng va chạm nhau, ánh lửa nổi lên bốn phía. Có người gào to

“có thích khách”. Hứa Hi diệp chỉ đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, tịch mịch nhìn hắc y nhân.

Hắc y nhân ngã cả người trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, phóng đến bên cạnh Hi Diệp, tay nâng đao đặt lên cổ hắn. Đao phong dưới ánh trăng tản ra hàn quang chói mắt vô cùng.

“Mau! Đi theo ta!” Đối phương hơi dụng lực một chút, trên cổ Hứa Hi Diệp lập tức xuất hiện một đạo huyết ngân….

———————————-

(*) Đoạn tụ – Cắt tay áo:



Hán Ai Đế

(26 TCN – 1 TCN) tên thật là

Lưu Hân,

là vị Hoàng đế thứ 12 của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông ở ngôi từ năm 7 TCN đến năm 1 TCN.

Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho

Đổng Hiền
, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn xoay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo (đoạn tụ) của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là

mối tình cắt tay áo

cũng là có nguồn gốc là điển cố này. Những người đàn ông được vua yêu thương cũng được gọi là “đoạn tụ”.

TruyenHDĐổng Hiền &

Hán Ai Đế

Muốn biết rõ thêm về điển tích nổi tiếng này xin ghé thăm nơi đây:

TruyenHD

Đa tạ wikipedia cùng wordpress của Tích Chiêu đã cung cấp thông tin về điển tích này.