Hai tuần sau, tôi xin nghỉ ở nhà, phần vì tôi rất ghét học hè, phần vì tôi thích đi lang thang trong lúc còn có thể hơn là uổng phí thời gian vào lớp học hè tẻ nhạt. Những lúc vào thu thế này, tôi thích đạp xe dạo quanh những đoạn phố vắng của Hà Nội, hít hà cái hương lành lạnh, chẳng biết se lạnh có mùi gì không, nhưng tôi vẫn cứ ngửi thấy, một mùi gì đó rất mùa thu. Có hôm tôi ra cầu Long Biên lúc chiều tà, ngắm nhìn sông Hồng cuộn sóng, tàu phà qua lại, có lúc chỉ đơn giản là tìm về một khu công viên nhỏ nào đỏ, ngồi lặng yên trên ghế đá và xem trẻ con chạy tung tăng, xem các cụ già tập dưỡng sinh. Thế rồi thật tình cờ, tôi đã gặp em.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, khi tôi đang thơ thẩn dạo chơi quanh những bãi bồi. Mùa này con nước lên, chẳng mấy ai trồng trọt gì, chỉ lác đác vài ruộng rau cải, còn chưa có cả hoa. Chợt tôi thấy một dáng người be bé, tóc dài ngang lưng, đang ngồi tựa gối bên bờ, nhìn ra sông Hồng. Lại gần nhìn thì hóa ra là đồng phục trường mình, chắc cũng lớp 10 giống tôi. Tôi tiến gần đến, thấy cô gái đó đang ôm một bảng vẽ đặt lên đùi, tay cầm than chì vẽ lại cảnh xóm nhỏ bên kia bờ lúc chiều xuống. Lén đứng sau quan sát một lúc lâu, chợt bạn đó quay lại, ngước đầu lên nhìn mình, bĩu môi hỏi:
- Cậu xem lén thế không thấy bất lịch sự à!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Có người vẽ đẹp thì mình xem thôi, nếu đằng ấy phiền thì tớ lượn cho nước nó trong vậy.
Cô bạn kia cười toe, gọi với:
- Ấy Ấy Ây! Đừng đi vội thế, có ai cấm đâu, có cậu ở đây tớ cũng đỡ buồn. Mà cậu ngồi xuống đi, người cao làm tờ ngước lên mỏi cổ lắm.
Tôi lặng lẽ ngồi bên cô gái đó, mắt chăm chũ dõi sang. Nhưng cái tôi nhìn không phải là bức tranh à là khuôn mặt xinh đẹp kia đang ửng hồng, chốc chốc lại đăm chiêu chun mũi lại tô tô vẽ vẽ. Bỗng cô ấy nhìn tôi, cau có:
- Sao cậu toàn nhìn lén thế? Tớ đẹp lắm chắc.
Chẳng biết nghĩ gì mà tôi lại buột miệng nói:
- Đẹp! Tranh đẹp, người đẹp hơn tranh!
Cô gái cười hì hì, ngượng nghịu:
- Lần đầu tiên có người khen tớ đẹp. À mà cậu học trường nào thế, sao tớ để ý thấy mấy lần liền cậu đều ra đây lúc giờ học. Cũng trốn học hè à?
Tôi bật cười, nhìn vào phù hiệu trên áo đồng phục cô ấy, noi:
- Tớ không trốn mà được phép trốn. Còn trường thì tờ học cùng trường cậu đấy.
Cô ấy gật gật đầu, chiếc nơ kẹp tóc rung lên nhìn hay hay lắm. Chợt cô ấy nhích người lùi ra, xoay người sang ngồi đối diện với tôi, giở một trang giấy mới. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đang làm cái gì thế?
Đáp lại tôi là một nụ cười rung rinh, nói:
- Tờ để ý thấy cậu có dáng và khuôn mặt vào tranh rất đẹp. Ngồi yên đấy để tớ vẽ chân dung, coi như là kỉ niệm buổi gặp mặt nhé! À mà trong lúc tớ vẽ thì cậu nhìn xa xăm ra phía sông nhé, nhìn thế trông rất có hồn.
Nghe gì tôi răm rắp làm theo, nhưng chốc chốc mặt lại liếc sang nhìn trộm cô ấy vẽ, mỗi lần bị bắt gặp, tôi đều nhận được cái chun mũi, quạu cọ kêu ngồi yên cho bạn ý vẽ. Ngồi chừng gần tiếng thì bạn thở phào nhẹ nhõm, gọi tôi lại xem bức tranh. Tôi không tin vào mắt mình nữa, là tôi trong tranh sao? Người trong tranh là một chàng trai mặt lạnh như băng, cặp mắt buồn nhìn về nơi vô định. Tôi nghi hoặc hỏi:
- Là tớ đây á? Không tin, tớ mà đẹp trai thế này thì đâu cô đơn mãi đến giờ.
Cô gái che miệng cười khúc khích, bảo:
- Cậu chưa bao giờ soi gương à! Mà nhìn cậu lạnh lùng khó gần thế, con gái nhà ai dám bắt chuyện chứ. Mấy hôm đầu thấy cậu lảng vảng gần đây, tờ còn tưởng là đầu gấu hẹn nhau để đánh nhau giải quyết xích mích cơ. À mà cậu tên gì, kí vào đây đi!
Tôi mỉm cười, cầm thỏi than kí chữ Hưng vào góc trái tranh, bạn ý kí chữ Trang ở góc phải. Thì ra cô gái này tên là Trang, tên đẹp như người vậy. Lúc kí xong, cô ấy ôm tập tranh vào lòng , nhoẻn miệng cười chào tôi định đi về. Chợt tôi nhận ra má cô ấy có vết đen, chắc là lúc nãy cầm than vẽ xong lại che miệng cười nên dính vào. Tôi thản nhiên đưa tay lên chạm vào má Trang, lấy ngón cái khẽ lau đi vết đen dính trên đó. Trang ngỡ ngàng nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn xuống phía mặt mình, thấy có dính tha nên để yên cho tôi lau. Lau xong, tôi thu tay về, cả hai ngại ngùng vì cử chỉ quá thân mật khi gặp lần đầu vừa rồi, chẳng ai nói ai câu nào. Cô ấy cúi đầu, lí nhí nói:
- Mình về nhé! Hẹn gặp cậu ở trường ngày khai giảng.
Xong lon ton chạy ra lấy xe đạp đi về, tôi cũng về nhưng cố ý đi chậm lại một quãng phía sau. Lúc này thực khó mà sóng lên đi ngang hàng sau cái hành động quá tự nhiên của tôi hồi nãy. Trên đường đạp xe về nhà, tôi bỗng dưng bật cười như thằng ngơ ngẩn. Hôm nay trời hơi chuyển lạnh, vậy mà sao tôi lại thấy ấm đến lạ thường.