Trong suốt ba ngày tiếp theo, hôm nào tôi cũng đạp xe ra bờ sông Hồng, mắt dõi tìm một điều gì đó, khi đó tôi chẳng biết mình đang tìm cái gì, chỉ biết là thấy thiếu thiếu khi nhìn cả bờ sông vắng lặng không có một ai. Hôm nào cũng vậy, tôi dạo quanh bờ sông, rồi lại về nhà.
Tối ngày thứ bảy, trong lúc bạn bè rủ nhau đi chơi đây đó trước khi vào năm học thì tôi lại từ chối mọi lời rủ rê, lặng yên ngồi trong phòng đọc sách. Đang uống dở lon Redbull, mải chú tâm vào quyển sách, tôi sơ ý gạt đổ lon nước, loang hết ra cả ngực áo. Chán nản đem lấy khăn lau sạch chỗ nước ngọt tràn đầy bàn với sàn nhà, xong lại cởi cái áo ra vứt xuống máy giặt. Xối nước thấm vào khăn để lau người cho hết cái dính dáp của nước ngọt, tôi mặc cái áo mới vào rồi rửa tay. Bỗng tôi giật mình kêu: "Ái cha xót!", nhìn xuống tay thì thấy vết rách tay bị nhiễm trùng mới lên da non, giờ cọ tay mạnh quá lại trầy ra, xà phòng thấm vào. Nhìn vết thương trên tay, tôi khựng lại, một hình ảnh hiện lên trước mắt tôi. Người con gái bẽn lẽn, khuôn mặt trắng ngần thánh thiện, đôi môi hồng lúc nào cũng chúm chím, nhẹ nhàng như hơi sương, cả giọng nói trong vắt hiếm khi cất lên. Đắm chìm trong hình ảnh đó, tôi mặc cho vòi nước xả thẳng vào vết thương mà không hay, mãi đến khi mẹ tôi đi qua nhà tắm nhìn vào thấy tay tôi loang máu ra mới hốt hoảng gọi:
- Hưng ơi! Con sao đấy Hưng ơi?
Nghe tiếng mẹ gọi, tôi mới bừng tỉnh, vội tắt nước, ra ngoài phòng tắm, mẹ tôi hớt hải lấy hộp cứu thương ra băng cho tôi, vừa băng vừa trách sao tôi làm gì mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ăn bao nhiêu cho bù vào chỗ máu ấy.
Lên phòng, tôi khóa chặt cửa, nằm dài ra giường. Lúc này đầu óc tôi cứ miên man nghĩ về Ngọc Anh, rốt cục thì giữa chúng tôi là gì, hành động nhón chân thơm nhẹ lên má tôi lúc ở bến xe có ý gì? Giữa hai người rốt cục tình hay nghĩa hay chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng. Khi ở bên Ngọc Anh, tôi thấy thật mở lòng, hệt như tìm được một cô tiên sẵn sàng lắng nghe mọi tâm sự của mình, tôi cảm tưởng như mình có thể chết đuối khi nhìn vào đôi mắt thơ ngây thoáng sợ sệt của Ngọc Anh, cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng mỗi khi nghe giọng nói nhẹ như chỉ mảnh. Là do tôi vô tâm quên mất người con gái ở xa, hay là do tôi quá tưởng tượng nên nghĩ Ngọc Anh thích mình? Con gái đúng là một thứ sinh vật kì lạ, họ khiến ta vui, khiến ta buồn, khiến ta như kẻ điên rồi lại đẩy ta vào mê cung không lối thoát. Mải suy nghĩ nhiều, lại thêm vết thương sắp khỏi thì bị rách miệng nên người tôi mau mệt hẳn, tôi thϊếp đi lúc nào không hay.
Nhưng tôi lại có tật xấu là khi đã suy nghĩ mà không tìm ra đáp án thì tốt nhất là không nghĩ nữa, cứ để mặc ọi thứ trôi đi, có duyên ắt sẽ tự đến, không thì gượng ép cũng vô ích. Ngày khai giảng, tôi đóng bộ đồng phục chỉn chu, sức nước hoa, đeo huy hiệu Đoàn chỉnh tề mới đến trường. Hôm nay đến để dự khai giảng là phụ, còn ngắm nữ sinh trường tôi mặc áo dài mới là chính, đủ cả lớp 10, 11, 12. Vừa đặt chân vào sân trường, tôi choáng ngợp bởi trường tôi đông quá sức tưởng tượng, phải đến 2000 người là ít, còn chưa kể cựu học sinh về trường nữa. Đúng như dự đoán, buổi khai giảng là nơi các bạn nữ khoe nét đẹp của mình qua tà áo dài tinh khôi quyến rũ và cũng là ngày các bạn nam cố gắng luyện Byakugan. Lớp tôi ngồi ở hàng gần sát nhà thể chất, lúc tôi ngơ ngác vào nhầm hàng ghế lớp khác thì bọn con trai trong lớp túm lại, chúng nó hỏi đủ thứ, nào là sao không học hè? Hơn tháng nghỉ ở nhà có vui không? Đợi mãi thằng Hoàng mới ề à đến trường, khi tinh anh tụ hội đông đủ cũng là lúc cánh con trai lớp tôi chỉ chỏ, bình phẩm đủ thứ:
- Uầy! Nhìn kìa, chị nào khối 11 đang mặc áo dài chụp ảnh với thầy Cung kìa.
- Hướng 8h, gái xinh lớp 10 đang đi, đấy thấy chưa, con tóc dài nhìn như Thủy Top đấy!
- Em kia ngon nhỉ, tao chấm rồi nhé, các chú cấm có xí xớn, thằng nào ra dò lớp với tên cho tao nào?
Một lúc sau, cả lũ con trai lớp tôi ồ à lên như bắt được vàng, cánh con gái đã thay xong áo dài, giờ đang líu ríu cười nói đi vào hàng ghế lớp mình. Hôm nay bạn bàn trên xinh thật, kẻ mắt nhẹ, môi tô son phớt, tóc hơi bồng thả xuống bờ vai thon nhỏ, khuôn mặt baby ấy cứ cười mãi, khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, chốc chốc bạn ý lại khẽ đưa tay lên vuốt tóc, để lộ bàn tay trắng nõn dưới tay áo dài. Bộ áo dài sinh ra như để cho bạn ý mặc thì phải, từng đường nét ôm sát vào cơ thể con gái mới lớn phổng phao, lại càng tôn lên nét trẻ con ngô nghê trên khuôn mặt. Nhưng đang hay thì đứt dây đàn, tôi tý nữa quăng cả chồng ghế nhựa vào đám con gái vì mắt tôi đang mãn nhãn nhìn bé bàn đầu thì tự nhiên gặp ngay con An tomboy, không hiểu nó nghĩ cái gì mà ngày hôm nay lại không mặc áo dài, đi áo quần đồng phục như con trai. Cơ mà phải nói rằng nhìn nó rất là sεメy, mặc cái quần ống côn bó sát, rồi sơ vin đeo thắt lưng trắng. Mà cái giống sơ vin kĩ thì cái áo đồng phục nó sẽ bị kéo ghì xuống, nhưng vì kéo ghì nên nó lại làm nổi lên nhiều thứ lắm, thân hình con bé nhìn còn gợi cảm hơn cả showgirl, giá mà nó nuôi tóc dài như bé kia thì chắc con trai cả trường này đều chỉ nhìn mỗi nó rồi. Đã thế cái áo đồng phục con An mặc cứ như là áo trong suốt ấy, có thể soi thấy cả hoa văn trên áo trong nó. Tiếc thật, nếu đầu năm mày không xỏ làm tao tức thì có lẽ tao chọn cua mày rồi đấy An ạ, mục tiêu càng có vẻ cá tính, năng động thế này tôi lại càng thích.
Thế rồi trong đám đông, tôi lại bất ngờ gặp Trang, mặc áo dài vào trông em càng đẹp hơn nhiều lắm, Trang mặc cánh áo dài xẻ tay, tóc ép dài, để mái ngố, mặt đánh phấn hồng, đeo đôi bông tai hình vòng, cái miệng xinh xinh nở nụ cười ngộ nghĩnh nhẹ như nắng đầu thu. Chợt Trang quay sang phía lớp tôi, hai cặp mắt chạm nhau, tôi luống cuống nhìn sang hướng khác, tai nóng bừng. Phía lớp bên kia, Trang ôm một tấm bảng vẽ trước ngực, tay phải đưa lên vẫy vẫy chào tôi, nở một nụ cười thân thiện, tôi cũng ngượng nghịu cười đáp lại song mắt vẫn hướng theo bóng dáng nghịch ngợm kia chạy tung tăng khắp lớp níu mọi người lại làm mẫu vẽ, và tôi khẽ mỉm cười khi thấy cô ấy chun mũi lắc đầu quầy quậy khi hết người này đến người khác từ chối làm mẫu. Bỗng "Độp!", một cái đập đau điếng vào vai, tôi sửng cồ quay lại xem đứa ôn dịch nào dám phá hoại giây phút này, thằng Cường hấp cười ranh mãnh, xoa cằm liếc tôi :
- Anh biết mấy ngày qua chú nghỉ ở nhà là có mục đích mà. Thì ra cái mục định của mày đang ríu rít như chim chích đằng kia.
Tôi hoảng hồn định chặn họng không cho nó bô lô ba la nữa thì nó đã nhảy vọt ra khỏi tấm tay tôi, hét oang oang với bon cùng lớp:
- Chúng mày ơi! Hưng coolboy cảm nắng bạn Trang sẹc xi lớp 10A4, từ nãy giờ cứ nhìn người ta rồi ngồi cười một mình này!
Bọn con trai nghe xong thì uầy, òa, ghê, loạn hết cả lên, mấy thằng liền ra bá vai bá cổ tôi, lè nhè:
- Cỗ cưới phải có thịt gà. Hưng cool phải có Trang kìa mới hay!
Phía con gái thì chúng nó xì xầm, rồi cười ré lên như lũ bệnh. Ngay sau đó, cái mồm và tốc độ thông tin nhanh của mạng học sinh đã đưa cái tin này lan khắp trường, lại có lắm đứa thêm mắm thêm muối, bảo rằng chàng nghỉ học hè, nàng trốn theo chàng, ngày ngày hai người nắm tay nhau rồi chàng ngồi gọt than cho nàng vẽ.
Tôi chỉ còn biết lắc đầu cười khổ sở, lừa lúc lễ khai giảng sắp kết thúc, vội tuồn ra lấy xe rồi tếch khỏi trường. Nào ngờ chó cắn áo rách, lúc mình sắp ra cổng trường thì một lão lớp 12 lại hét toáng lên:
- Hoàng tử đi về rồi, chắc hẹn nhau trước ở chỗ nào những chàng ra trước nàng ra sau để tráng bàn dân đàm tiếu mà. Em ơi đi đâu em ơi!
Tiếp sau đó là những tiếng rì rầm, rồi người này người kia thi nhau cười. Tôi nhìn ra phía lớp Trang thì thấy bọn lớp bạn đó đang xúm vào trêu, đứa thì, còn Trang ngồi ôm chặt tấm bảng, mặt đỏ lựng lên không biết trốn đi đâu. Chương trình biểu diễn văn nghệ phải gián đoạn vì vụ lùm xùm này. Thầy giám thị thì xách cổ tôi về lớp, vừa đi thầy vừa nín cười. Ôi thế là ngày khai giảng đầu năm của tôi thành địa ngục rồi, mới gặp có một lần thôi mà chúng nó thêu dệt ra lắm chuyện thế này, về sau làm sao mà nhìn mặt nhau nữa?