Chương 7: Thích khách

Sáng hôm sau.

Phủ Hằng vương.

Dạ Hằng chuẩn bị binh mã tới trường săn. Một khắc sau, hoàng thượng và các quan võ trong triều đã tập trung đầy đủ tại trường săn.

" Tam đệ, nói đến cưỡi ngựa bắn cung thì đệ là số một trong hoàng thất. Năm xưa trẫm cũng phải chịu thua."

" Hoàng huynh hàng ngày bận rộn, lo chuyện triều chính. Thần đệ chỉ là một quân thần không đáng nhắc đến".

Cốc Dạ Quân thở dài một tiếng rồi đáp.

" Lần này về thăm chốn cũ, chắc có thể nhớ lại nhiều chuyện cũ lắm. Nhớ năm đó lần đầu tiên ta và đệ gặp Tịch Nguyệt là ở nơi này."

Y đáp rồi nâng niu miếng ngọc bội trên người mình.

[ Chuyến săn mùa thu năm đó]

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng".

" Hôm nay là lễ săn mùa thu, trẫm muốn mượn cơ hội này chọn vương phi cho các con. Các con xem đây đều là con gái của các gia tộc danh tiếng đến tuổi cập kê của Đại Chử chúng ta. Các con thích ai thì đặt cung vào tay cô ấy".

Dạ Hằng và Dạ Quân cùng đi đến chỗ của Tịch Nguyệt, năm ấy chỉ có Tịch Nguyệt và trưởng tỷ Tố Loan đến trường săn. Tịch Dao vẫn chưa đến tuổi cập kê nên không đến một phần nàng hành sự nông nỗi nên Bạch thừa tướng không để nàng đi.

Tố Loan từ lâu đã thích Dạ Quân, nhưng y một lòng theo đuổi Tịch Nguyệt vì cho rằng truyền thuyết kia là thật, có được cô sẽ có được cả giang sơn.

Dạ Hằng một mực chung tình với cô, từ đó vướng vào chuyện tình tay ba.

" Ha ha ... Bạch thừa tướng ngươi nuôi dạy con gái rất là khéo hai đứa con trai của trẫm đều để ý."

" Thế này đi, chuyến đi săn lần này ai có được tình cảm của Bạch cô nương, thì các con phải dựa vào năng lực của mình rồi".

" Nhi thần tuân chỉ".

Cả hai chia nhau xuất phát, từ nhỏ Dạ Hằng đã là một nhân tài hiếm có, uy võ thần dũng. Tài bắn cung hơn hẳn các vị hoàng tử khác.

Trong lúc đi săn, hắn nhìn thấy một con nai chuẩn bị giương cung thì nhìn thấy bên cạnh có một con nai nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc hắn dừng tay không ngờ Dạ Quân lại giương cung bắn chết nó. Còn nở nụ cười đắc ý nhìn hắn. Trở về trường săn, hắn không đem theo con vật nào ngược lại y mang con nai lúc nãy về dâng lên hoàng thượng.

" đấu tranh vì một người con gái như ta chỉ được bầu bạn sớm chiều. Đấu tranh vì bá tính trong thiên hạ, thì có được sự hưng thịnh yên ổn lâu dài. Tặng miếng ngọc Đồng Tâm này cho hai vị điện hạ mong hai vị điện hạ phải chân thành với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chấn hưng Đại Chử ta".

Tịch Nguyệt đem một cặp ngọc bội tặng cho hai người bọn họ. Cũng chính là miếng ngọc bội hắn luôn mang trên người, một khắc cũng không rời.

[Thực Tại]

" nhớ năm đó ta và Tịch Nguyệt thành thân, cũng là nhờ tam đệ tác thành".



" hoàng thượng và hoàng hậu tâm đầu ý hợp đâu cần phải tác thành".

Vẫn là khung cảnh ấy, hai người họ cùng nhau đi săn, lợi phẩm săn được cũng không ít. Đột nhiên từ xa xuất hiện một hắc y nhân, bắn một mũi tên vào tay y khiến y bị thương. Thừa cơ hội, hắc y nhân lại bắn một mũi tên, thấy tên tiến về phía y, hắn liền nhảy ra đỡ lấy mũi tên, lúc này hắn đã chặn được mũi tên đó nhưng lại cố ý đâm vào vai của mình, giả vờ trúng tên.

" Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng".

" Vâng".

Hắc y nhân thấy kế hoạch không thành liền trốn thoát. Binh lính chia ra đuổi theo tên hắc y nhân đó.

Trở về doanh trại, mọi người đều nghi ngờ chuyện lần này do Dạ Hằng gây ra liền dùng lời lẽ khıêυ khí©h.

" Hoàng thượng, thích khách ám sát không thành công sợ tội nên đã tự sát".

" Thần đệ bảo vệ không tốt, xin hoàng thượng trách phạt".

" Xưa nay Hằng vương luôn cẩn thận, nên hoàng thượng mới giao cho ngài bảo vệ sự an toàn. Sao lần này, lại có thích khách ngang nhiên ám sát thế? Chẳng lẽ do ngài bày mưu sao?".

" Hoang đường, vương gia vì cứu hoàng thượng nên bị trúng tên sao có thể liên quan đến thích khách được?"" Một tướng quân trong số đó lên tiếng.

" Nói chung chuyện này rất kỳ lạ, mong hoàng thượng điều tra rõ chân tướng".

" hoàng thượng, thần đệ đã cho phong tỏa hiện trường phải trái đúng sai điều tra sẽ rõ. Còn những lời của Lý tướng quân, nếu bản vương có hai lòng thì tại sao phải chọn bãi săn do chính mình phụ trách chứ? Chẳng phải tự nhiên khiến mình rơi vào dầu sôi lửa bỏng sao?"

" Ngài...".

" Báo cáo"

Binh sĩ bên ngoài truyền vào.

Sau đó là hai tên lính canh đang bắt một tên lạ mặt vào mà người đó không ai khác chính là nàng.

" Hoàng thượng, người này có bộ dạng rất đáng nghi".

" Ngẩng đầu lên đi".

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hoàng thượng, gương mặt nở nụ cười.

" Hằng vương, một cô nương lẻn vào quân doanh mà đệ chưa từng nhận ra sao?"

" Nếu Hằng vương chưa từng nhận ra thì chẳng có ai tin đâu. Nói đi, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Hằng vương?".

" Có phải do thám ngài ấy phái đến?" Lý tướng quân bên cạnh được nước lấn tới, tìm cách bắt tội hắn.

" Vô duyên vô cớ suy đoán bậy bạ. Rõ ràng là ngươi muốn chia rẽ mối quan hệ giữa hoàng thượng và vương gia. Hẳn là có ý đồ xấu".



" Trẫm hỏi cô, cô vào đội vệ binh lén xông vào bãi săn rốt cuộc để làm gì?".

" Tiểu nữ đúng là đến vì Hằng vương".

" Ngươi thừa nhận Hằng vương sai ngươi làm chuyện mưu phản rồi?".

Nàng nhìn thấy thái độ này của ông liền không nhịn được đứng dậy lên tiếng.

" Tiểu nữ không biết là đại nhân có ý gì? Hoàng thượng lần này dân nữ đến là để tố cáo với hoàng thượng vạch trần hành động bất nhân bất nghĩa của Hằng vương".

" Hành động bất nhân bất nghĩa?"

" Bẩm hoàng thượng, lúc trước dân nữ khổ cực thập tử nhất sinh mới cứu được Hằng Vương từ tay kẻ xấu. Tục ngữ nói "nhận một giọt ơn, báo ân một dòng" đúng không? Nhưng Hằng vương năm lần bảy lượt muốn đuổi dân nữ ra khỏi phủ chẳng lẽ đây là hành động nhân nghĩa sao? Nên dân nữ mới phải dùng kế hèn này, nghe nói hoàng thượng anh minh uy phong nên mong hoàng thượng phân xử giúp ta".

" Ngươi mắc phải tội lớn chỉ vì chuyện cỏn con này?".

" Chuyện cỏn con? Chuyện này liên quan đến số phận của ta. Vị đại nhân này thật kỳ lạ hình như chỉ mong ta đổ tội cho Hằng vương. Hình như đây không phải là bổn phận của kẻ bề tôi hơn nữa đã có hoàng thượng phán quyết ngài lo vớ vẩn gì chứ?".

" Ngươi...".

" Hư! Nhanh mồm nhanh miệng".

Hoàng thượng im lặng nãy giờ quan sát thái độ của hắn rồi nói.

" Tam đệ, vị cô nương này là ân nhân cứu mạng lúc trước đệ nói với trẫm?"

" Đúng vậy".

" vậy những lời cô ấy vừa nói có thật không?"

" thần đệ, sống một mình trong phủ thật sự có nhiều thứ không tiện".

" Đại Chử ta xưa nay lấy nhân nghĩa trị quốc, đệ thân là hoàng tộc lại hành xử như vậy truyền ra ngoài há để thiên hạ chê cười. Cô nương, chuyện hôm nay, trẫm sẽ phân xử giúp cô. Tam đệ, từ nay về sau, đệ hãy chăm sóc vị cô nương này thật tốt đừng bôi nhọ danh dự của hoàng tộc".

" Thần đệ tuân chỉ".

" Đa tạ hoàng thượng".

Ôn tổng quản bên cạnh nói nhỏ vào tai y:" Hoàng thượng, thân phận vị cô nương này không rõ ràng, mối quan hệ với Hằng vương lại phức tạp có nên giữ lại hỏi riêng một chút không?".

Dạ Hằng cáo lui định dẫn nàng đi thì bị gọi lại.

" Tam đệ, nghe nói vị cô nương này rất giỏi y thuật không bằng ở lại trị thương cho trẫm đi. Chuyện hôm nay lát nữa trẫm sẽ quyết định, mọi người lui xuống hết đi."

" Chúng thần xin cáo lui"