Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phượng Hoàng Vô Song

Chương 65: toàn bộ chuyện năm xưa hé mở

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nương nương. Nương nương cứu ta. Nương nương cứu ta."

"Tất cả... tất cả đều là do Đậu Thị làm. Không liên quan gì tới ta hết."

"Không liên quan? Ngươi dám nói cái chết của Lưu Tỉnh, còn có những cung nữ bị đan dược hại chết không liên quan gì tới ngươi?".

"Đúng. Đúng. Chuyện ta làm ta sẽ chịu. Nhưng cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu ta được.

Được. Ta có chết cũng phải kéo theo chúng lót lưng."

"Trương thiếu khanh."

" Tham kiến Quý phi nương nương."

"Miễn lễ. Làm phiền rồi."

"Trước đây Đậu Sĩ Minh đã lấy thuốc nổ đen dùng trong quân đội cho nô tài luyện đan, nhưng không phải dùng hết toàn bộ. Phần còn dư ra chắc chắn hắn đã tự ý lén lút bán trái phép đồng thời lợi dụng việc buôn bán đồ cổ để chuyển số tiền bẩn này. Tất cả sổ sách mua bán và danh sách hắn đều ghi lại vào một quyển sổ."

"Muốn lén mua bán thuốc nổ thì phải móc nối quan hệ trên dưới. Một đô hộ quanh năm canh giữ ở biên cương làm thế nào để móc nối được? Chắc chắn là có phần của An tổng quản đứng giữa làm cầu nối rồi."

"Đúng vậy. Nô tài là người giới thiệu cho hắn quan viên ở các cấp. Nhưng nô tài không hề tham gia vào việc này. Xin nương nương minh giám."

"Vậy danh sách kia gồm có những ai?".

" Phía Bắc có tào vận sứ Hoàng Ngọc Thành,

phía Nam có hà đạo lang trung Hàn Sào. Còn có quan viên phụ trách đường thủy ở các địa phương. Không dưới mấy chục người."

Trương đại nhân bên cạnh ghi chép từng lời khai.

"Chính bởi vì có đám sâu mọt này nếu không thì Đậu Thị đã không thể buôn lậu thuốc nổ ngông cuồng như vậy. Trương thiếu khanh, đã ghi lại hết chưa?".

" Bẩm nương nương, đã ghi lại hết rồi."

"Bản lời khai này là kết quả mà Trương thiếu khanh thẩm tra An Bính Sơn tối nay, bản cung trước giờ chưa từng tới thiên lao, hiểu rõ chưa?".

" Hạ thần nhớ rồi. Tối nay hạ thần chưa từng gặp nương nương."

" Lui xuống đi."

" Rõ."

Trương đại nhân rời đi, nàng dùng thay đổi thái độ nhìn ông ta nói.

"Bản cung đã nói nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi. Không chỉ là vì Lưu Tỉnh và những cung nữ đã chết kia, mà còn là vì tỷ tỷ số khổ kia của ta.



Ngày tỷ tỷ bị bệnh nặng An tổng quản đã đưa tới cho tỷ tỷ ta một phần thuốc an thai. Bên trong đó ngoài Mã Tiền tử ra còn có một vị thuốc có thể khiến thai nhi bị sảy. An tổng quản có biết vị thuốc đó tới từ đâu không?".

Nghe đến đây sắc mặt ông ta liền biến sắc, sợ hãi quỳ xuống cầu xin.

"Nô tài không biết. Nô... nô tài không biết".

"Cẩu nô tài. Chết tới nơi rồi còn không chịu nói ra sự thật.".

"Nô tài thật sự không biết. Nô tài. Nô tài cũng chỉ là phụng chỉ hành sự thôi."

"Hay cho câu phụng chỉ hành sự. Vậy ý của ngươi đây là ý của Hoàng thượng?".

"Nô tài không dám. Tiên Hoàng hậu và Hoàng thượng năm đó tình cảm sâu đậm, nhưng vì Tiên Hoàng hậu lại quá tài giỏi nhiều lần can dự vào việc triều chính, lại còn có quan hệ mập mờ với Hằng vương. Tin đồn lan xa, đã phạm vào đại kỵ của Hoàng thượng."

Năm đó.

"Nào, Hoàng hậu."

Hoàng thượng mở tiệc từ biệt Hằng vương xuất chinh, không khí bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

"Tam đệ. Lần này xuất chinh trẫm đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu cho đệ, mong là lần này đệ có thể thắng lợi trở về. Nay chỉ chờ đệ hạ lệnh, trăm vạn hùng binh sẽ giẫm nát Đại Sở. Thanh Huyền Thiết Bảo Kiếm này trẫm đã đặc biệt đúc riêng cho đệ. Mong đệ đem theo nó chinh chiến sa trường có thể giương cao thiên uy của Đại Chử. "

"Tạ hoàng huynh ban thưởng. Thần đệ thân là con dân Đại Chử chắc chắn sẽ không phụ hoàng ân, dốc hết sức lực tiêu diệt kẻ thù."

"Thiên tử đích thân đưa tận nơi cửa khuyết, nghìn quan tiễn biệt tới đông Ngũ Lăng. Hoàng thượng hậu ái như vậy tin rằng Hằng vương chắc chắn có thể đánh tan quân địch thắng trận trở về. Nào, Hằng vương, ta kính ngài một ly."

Tịch Nguyệt nâng ly kính rượu, vui vẻ nói.

"Đúng đó. Hằng vương là đệ nhất chiến thần của Đại Chử ta uy chấn biên cương, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng tán thưởng tới vậy mà. Nhớ năm đó Hoàng thượng bị phản quân bao vây, nếu không phải nhờ có Hoàng hậu nương nương kịp thời tìm được Hằng vương và Hằng vương lại có thể kịp thời xuất binh cứu viện, thì e là Đại Chử ta cũng chẳng có được thịnh thế của ngày hôm nay."

Đậu Sĩ Minh bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa.

"Đậu đô hộ, lời này của ngài có ý gì hả? Lẽ nào Hoàng thượng có thể nắm giữ giang sơn Đại Chử là nhờ công lao của Hằng vương và Hoàng hậu nương nương sao?".

Một viên quan trong triều lên tiếng.

"Thần lo sợ. Ý của thần là an ninh của Đại Chử ta tuy có một phần công lao của Hằng vương, nhưng điều này đều quy về sự anh minh của Hoàng thượng."

" Hoàng thượng, lần này thần đệ xuất chinh chưa biết ngày về e là không thể tận mắt chứng kiến tiểu hoàng tử ra đời nên đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà tặng cho Hoàng hậu nương nương."

"Tam đệ, đệ cũng quá thiên vị rồi, sao lại chỉ chuẩn bị quà cho một mình Hoàng hậu vậy?".

An Bính Sơn khi đó đem món quà đến chỗ Tịch Nguyệt, cô cầm lấy nhẹ nhàng nói.



"Hoàng thượng đừng trách Hằng vương. Hằng vương thường xuyên đóng giữ tại biên cương, đi lại thuận tiện nên đã cố tình nhờ đệ ấy mang về một bức tượng Quan Âm biểu thị như ý cát tường, phù hộ cho Trọng Nhi sắp ra đời của chúng ta được bình yên, gặp dữ hóa lành."

"Hóa ra là như vậy. Nếu Tam đệ đã nhận lời ủy thác của Hoàng hậu lại là để tặng cho Trọng Nhi thì đúng là có lòng rồi. Nhớ đến đứa cháu trai chưa ra đời tới vậy. Tốt, tốt lắm."

" Hằng vương, Hoàng thượng và Hoàng hậu tình cảm thân thiết, khiến thần vô cùng ngưỡng mộ. Có một minh quân hiểu rõ lòng người, một Hoàng hậu đoan trang hiền thục, một tướng quân chiến công hiển hách như vậy, Đại Chử ta chắc chắn sẽ được quốc thái dân an, thịnh thế muôn đời."

Toàn bộ người trong triều đều nâng ly chúc mừng.

Kim Loan điện.

"An Bính Sơn."

"Hoàng thượng, có nô tài. "

"Hiện giờ trên triều đâu đâu cũng đồn đại về Hằng vương và Hoàng hậu. Trẫm vốn không muốn tin. Chỉ là con cháu hoàng thất sao có thể chứa huyết mạch đáng ngờ được chứ.

Đây là đứa con đầu tiên của trẫm và Tịch Nguyệt, trẫm không muốn sau này nó ra đời sẽ phải chịu dị nghị."

"Vậy ý của Hoàng thượng là?".

"Đây là Cao Phụ Tử có tác dụng làm sảy thai.

Bây giờ ngày nào Tịch Nguyệt cũng dùng thuốc an thai, ngươi nghĩ cách bỏ nó vào trong đó.

Nhưng phải chú ý liều lượng tuyệt đối không được làm tổn thương tới sức khỏe nàng ấy.

Sau đó chuẩn bị dược liệu thượng hạng để điều dưỡng cho nàng ấy. Trẫm chỉ hy vọng nàng ấy an tâm làm Hoàng hậu của trẫm."

"Nô tài hiểu."

Trở lại.

"Năng lực? Năng lực siêu phàm? Thường xuyên can dự triều chính? Lời đồn mập mờ? Long tự bất chính."

Nàng nghe toàn bộ câu chuyện, không tin vào tai mình, người phu quân cùng nàng đầu ấp tay gối lại ra tay sát hại con nàng và ngài ấy. Nàng đau lòng từ từ rời khỏi thiên lao.

[Cốc Dạ Quân, ta đoán không sai mà.]

[Quả nhiên là người. Người từng chính miệng hứa sẽ cùng ta sát cánh tựa mây trên trời, nhưng lại chính tay đẩy ta xuống địa ngục sâu vô tận.]

[Hay cho câu quân vương trước nay đều bạc tình, vô tình nhất chính là nhà đế vương.]

[Kiếp trước yêu lầm, kiếp này trả lại.]

"Nương nương. Nương nương cứu nô tài."
« Chương TrướcChương Tiếp »