Ngày mừng thọ,tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị long trọng và linh đình,tất cả các quan đại thần đều có mặt đông đủ.
Không hiểu vì lý do gì trước đó hai ngày toàn bộ rượu trái cây của nữ quyến đều bị loại vì không đúng chủng loại.
Giai Tuệ là người quản lý lục cung nên trách nhiệm đó nàng phải đứng lên giải quyết và đổi toàn bộ thành nước trái cây đủ màu.
Do sự việc cấp bách nên nàng cũng quên không nói việc này với hoàng thượng.
Lễ mừng thọ mọi người đến đầy đủ,Hoàng thượng ngồi chính điện,hoàng hậu và thái hậu ngồi hai bên,Lâm Thục Lan thì ngồi bên cạnh thái hậu.
Hôm nay nàng ta trang điểm vô cùng sặc sỡ,thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình nhìn về phía hoàng thượng nhưng Y không để tâm.
Hoàng hậu đã an vị ngồi một chỗ,hôm nay không phải là ngày của nàng nên nàng chỉ đến làm nền cho có mà thôi.
Thái hậu cười vui vẻ vô cùng,bà ngồi để chờ mọi người chúc thọ và tặng quà cho bà.
Vì không tin tưởng vào bất cứ ai cho nên Giai Tuệ không động chạm một thứ gì trên bàn ăn.
Kim châm chỉ có thể thử được độc tính chứ riêng xạ hương và những thứ có hại cho hài tử thì đều không phát hiện được.
Hoàng thượng là người dẫn đầu,Y tặng cho bà một bộ tranh tứ phẩm rất quý giá.
Hoàng hậu thì tặng cho bà một bức tượng phật quan âm khiến bà ta như có điều hoảng sợ trong lòng.
Lâm Thục Lan thấy vậy nhanh nhảu đứng lên nói:
"Thái hậu hôm nay mừng thọ người con có chuẩn bị một điệu múa giành tặng riêng cho người ạ!".
Thái hậu vui vẻ nói:
"Tốt,con thật có lòng ".
Lúc này nàng mới lui ra chuẩn bị,chỉ một lúc sau tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên.
Lâm Thục Lan từ từ tiến vào,nàng ta mặc một bộ xiêm y màu đỏ nửa hở nửa kín nhìn thật nóng bỏng.
Nàng ta múa lượn uyển chuyển nhẹ nhàng,từng nhịp từng nhịp ăn khớp với nhau,đôi mắt lúng liếng lả lơi khiến người đối diện phải đỏ mặt.
E rằng để múa điệu múa này nàng ta đã tập phải rất lâu.
Giai Tuệ nhìn thấy Hiên Viên Kiệt đen mặt thì thầm mỉa mai.
Không biết nàng ta ngu xuẩn hay thông minh nữa.
Dù gì thì nàng ta cũng mang danh nghĩa là phi tử của hoàng thượng vậy mà giữa bách quan triều thần ăn mặc thì không ra sao,điệu múa lại lả lơi như vậy không biết mục đích là chúc thọ hay là khêu gợi đây.
Kết thúc điệu múa,thái hậu vỗ tay không ngớt,do nể mặt thái hậu nên hoàng thượng không nói gì,chỉ cho lui xuống dưới.
Nàng ta nhẹ nhàng đến bên cạnh ngồi gần thái hậu.
Gia phụ đã giao cho nàng ta nhiệm vụ quan trọng là bỏ thuốc vào trong rượu của Thái hậu,lúc đầu nàng ta không chịu nhưng khi nhận được lời dụ dỗ của phụ thân.
Nếu thái hậu có việc gì thì người bị hiềm nghi nhiều nhất là hoàng hậu,hoàng thượng kính trọng thái hậu như thế nhất khoát là sẽ phế bỏ hoàng hậu.
Lúc đó ông ta sẽ dùng hết sức đưa nàng ta lên làm hoàng hậu,chỉ nghĩ đến thế thôi tâm trạng nàng đã hưng phấn vì vậy nàng đã nhận lời với phụ thân.
Tuy nhiên bây giờ lâm trận nàng lại cảm thấy sợ hãi nhưng quyền lực và địa vị khiến nàng ta mờ đi tâm trí ngay cả cô cô ruột của nàng, nàng cũng không tha.
Thần không biết quỷ không hay nhân lúc mọi người mải xem ca múa nàng ta đã bỏ được một ít vào trong nước hoa quả của thái hậu.
Bây giờ chỉ còn cách làm sao cho hoàng hậu chủ động đến mời thôi,tuy nhiên ngư vậy hơi khó khăn vì hiềm khích giữa hoàng hậu và thái hậu quá lớn.
Nàng ta lóe lên một ý tưởng,vội cúi xuống ghé vào tai thái hậu nói nhỏ,bà ta trầm tư rồi gậy đầu.
Bà ngước lên nhìn hoàng thượng rồi nói:
"Hôm nay là ngày mừng thọ của ta,ta muốn cùng con và hoàng hậu uống cạn chén này,sau ngày hôm nay hiềm khích giữa chúng ta được xóa bỏ ".
Hiên Viên Kiệt nghe thấy thế thì vui mừng,đó là điều mà Y vô cùng mong muốn,ánh mắt Y nhìn sang hoàng hậu.
Giai Tuệ cảm thấy nghi hoặc trong lòng nhưng không thể không đứng lên,nàng có một nỗi bất an dâng lên không hình dung nổi.
Thái hậu nhẹ nhàng nói với nàng:
"Sau ngày hôm nay ta mong muốn chúng ta có thể vui sống thuận hòa mọi hiềm khích đều tan biến ".
Hoàng thượng là người vui mừng vội uống trước tiên,tiếp đến là thái hậu,Giai Tuệ không muốn uống nàng chỉ chạm nhẹ chứ không uống một giọt nào.
Thái hậu thấy thế thì liền nói:
"Hoàng hậu con phải uống hết như thế mới tỏ rõ được mình ".
Hoàng thượng đưa cho nàng một ánh mắt mong chờ,bất đắc dĩ nàng phải uống một ngụm nhỏ.
Hoàng thượng cười vang lên vui mừng không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của thái hậu và ánh mắt nham hiểm của Lâm Thục Lan.
Thái hậu từ từ chưa kịp về đến chỗ thì bỗng nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội,bà ta bỗng phun một ngụm máu đen ngòm,bà ta ánh mắt rét lạnh chỉ tây vào hoàng hậu run rẩy nói:
"Ngươi,ngươi dám hạ độc ta,thật sự ác độc mà".
Rồi bà ta ngã xuống hôn mê khiên cho hoàng thượng và tất cả các bá quan đều hoảng loạn.