Chương 12:

"Tham kiến Trác tướng quân.” Tiếng chào hỏi của cung nhân đưa Đường Li từ trong cơn mơ màng trở lại hiện thực.

Sau một hồi mây mưa kịch liệt, đầu óc Đường Li vẫn còn choáng váng, thân thể rất mệt mỏi. Cỗ xe lắc lư đã đi được gần mười lăm phút, gió xuân mang theo một chút mát mẻ, khiến cơ thể vừa rồi vẫn còn khô nóng dịu đi một chút. Đường Li hơi gục đầu, mí mắt vô cùng nặng nề, hơi thở cũng dần dần bình tĩnh hơn. Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ khi đến Phục Linh Cung nàng đã ngủ say.

Đường li hút nước miếng, nỗ lực mở mắt ra, phải mất một lúc đôi mắt mê mang mới tập trung lại, lúc này nàng mới có thể nhìn thấy rõ ràng bóng người đang đứng trước xe.

Đó là một thanh niên phấn chấn oai hùng, mặc quan phục của quan tứ phẩm, dáng vẻ rất thanh tú, thoạt nhìn không giống như là quan võ. Hắn có đôi lông mày kiếm và một đôi mắt đen sâu thẳm như đáy hồ. Hình dạng đôi mắt của hắn hơi tròn, hướng lên trên, hơi giống như mắt mèo, chiếc mũi thẳng trông giống người dị vực, nhưng năm thế hệ nhà hắn đều là người gốc Nam Tấn thuần khiết. Hắn có đôi môi đỏ mọng thích hợp để hôn, dáng vẻ thanh tú như một vị quan văn, nhưng lại sinh gia trong gia đình nhiều thế hệ theo nghiệp binh.

Người nam nhân này có lẽ là người có ác ý sâu sắc nhất mà nàng đã từng gặp phải cho đến nay ngoài Đường Chẩn, hắn là Trác Úc, cháu trai của Lương Phi, một thiếu niên mười tám tuổi, đã lập nhiều chiến công trong chiến tranh ở biên cảnh, giờ đã là tướng quân tứ phẩm.

Nhắc tới Trác gia, e rằng đó là một trong những gia tộc hận phế thái tử nhất. Trác gia vốn trung thành với phế thái tử, nhưng trong chiến tranh, phế thái tử lại nhất quyết làm theo ý mình, không nghe lời khuyên gián, dẫn đến Trác tướng quân, năm người con trai và bốn đứa cháu của ông chết trận. Năm đó, một trong những tướng lãnh tham tấu phế truất phế thái tử chính là do Trác Nhị Lang và Trác Thất Lang chưa chết cầm đầu, Trác Úc là đích nhị tử của Trác Thất Lang ( con thứ hai của vợ cả), sau trận chiến đó, Trác gia gần như đã không vực dậy nổi.

Trác Nhị Lang tuy sống sót nhưng bị mù, Trác gia chỉ còn lại Trác Thất lang và Trác Úc chống đỡ. Ba năm trước Nam Tấn lại xảy ra một cuộc chiến tranh với Đông Li, Đông Li vô liêm sỉ lợi dụng tù binh Nam Tấn làm lá chắn, Trác Thất Lang không muốn ngộ sát người dân Nam Tấn, bị hạn chế về mặt chiến lược, cuối cùng vô ý chết trận. Cuối cùng, trong cuộc chiến này hai bên đều có tổn thất, nên họ quyết định đàm phán hòa giải.

Con gái Trác gia Lương phi, vốn là trắc phi của đương kim thánh thượng, tuy nhiên, sau khi hoàng đế lên ngôi, hắn lại đón phế thái tử phi ra ngoài, trực tiếp để nàng đè đầu Lương phi, điều này khiến cho Lương phi vốn là trắc phi mất mặt. Những năm này Thánh thượng đối với Lương Phi rất lạnh nhạt, khiến cho Lương phi vẫn không có con, trở thành một oán phụ chốn thâm cung. Cũng may là mấy năm trước, một quý nhân trong cung của Lương phi đã sinh ra một tiểu công chúa để lương phi nhận nuôi, cũng coi là vơi đi một chút buồn khổ .

Mối oán hận giữa Trác gia và Đường Li ít nhiều đã được định sẵn, tỷ tỷ của Trác Úc - Trác Nhã là vị hôn thê của Đường Chẩn, bởi vì Thất lang chết trận đã để tang ba năm vẫn chưa kết hôn, nhưng bây giờ Đường Chẩn lại si mê thân thể của Đường Li.

Là bạn tốt của Đường Chẩn, Trác Vũ mặc dù giận Đường Chẩn nhưng cũng không nhiều lắm, con người chính kỳ lạ như vậy, chọn quả hồng mềm mà ăn, Trác Vũ trút hết giận dữ lên người Đường Li, như thể ông nội của hắn chết trận, cô cô không được sủng ái, bá bá tàn tật, phụ thân chết trận, tỷ tỷ không thể kết hôn, tất cả đều có liên quan đến Đường Li.

Trác Úc lần đầu tiên nhìn thấy Đường Li đã có sắc mặt không tốt, khuôn mặt lạnh như băng dưới vực sâu, đến gần có thể khiến người ta tê cóng.

"Trường Ninh công chúa."

Đường Li nghĩ, Trác Úc có lẽ là cố ý chờ đợi ở đây, dù sao đây là con đường mỗi ngày nàng đều phải đi qua.

“Trác tướng quân.” Đường Li trên danh nghĩa vẫn là công chúa, nàng chỉ chỉnh lại tư thế, coi như là đáp lễ.