Chương 46: Mê hoặc

Hồng Yên là người sống sót trong trận chiến năm đó, cũng là người biết mọi chuyện trong Yêu tộc. Bà thở dài, có chút thất vọng.

"Đường Bích Liên là một con bạch xà tu luyện từ bán nhân, mẫu thân của cô ta là loài người. Bởi vì thân phận khác biệt, Yêu tộc không cho phép loài người dây dưa nên đã đuổi gia đình họ đi. Chỉ là không ngờ, phụ mẫu của cô ta vì muốn con gái an toàn nên chọn cách tự vẫn, để Đường Bích Liên đường đường chính chính sống cùng Yêu tộc."

Nói đoạn, bà thở dài.

"Ta không ngờ... bạch xà này lại mang oán hận đến tận bây giờ."

Rốt cuộc mọi chuyện đều bắt nguồn từ tình cảm cấm kỵ của Yêu tộc và loài người. Ngụy Linh Hy day day thái dương, mệt nhoài trở về Yêu điện. Nàng buông lỏng cảnh giác với Huyễn Dạ Khuyết, cũng không ngờ y lại câu kết với Đường Bích Liên để trốn khỏi nơi đây.

Chợt nhớ đến Huyễn Ngân Tuyết, Ngụy Linh Hy vội chạy đến sông Hãn Hằng. Huyễn Ngân Tuyết sẽ không đồng ý rời đi nếu không có muội muội của mình.

"Các Dạ Thượng tiên, Các Dạ..."

"Cả sáng nay các ngươi làm ta nhức đầu thật đấy!"

"Ngân Tuyết..."

"Vẫn còn đó. Nguyên thần đang trong thời gian hồi phục, không thể có bất cứ tác động nào. Bạch xà có đến đây nhưng ta đã dùng kết giới để chặn cô ta lại."

Ngụy Linh Hy thở dài. Huyễn Ngân Tuyết không biến mất tức là vẫn có cơ hội để khống chế nam nhân kia. Trong lòng nàng rối rắm, cả một ngày đều ở dưới đáy sông, im lặng tu luyện muốn thanh tẩy đầu óc.

.........

Thục Quốc.

Huyễn Dạ Khuyết an toàn trở về, trên người không có một chút thương tích, hơn nữa bên cạnh y là một con bạch xà yêu. Huyễn Tư Khanh lùi lại một bước, ánh mắt phức tạp nhìn hai người.

"Hoàng huynh... huynh đem yêu nhân về?"

"Cô ta không nguy hiểm."

Huyễn Dạ Khuyết chỉ trả lời vài câu liền trở về đại điện, trước hết cần phải trấn an chư thần. Y không muốn dính líu tới Đường Bích Liên, giữ nàng ta lại cũng vì Huyễn Ngân Tuyết chưa được cứu.

"Chuyện cô hứa với trẫm, có thật sự làm được?"

Đường Bích Liên mỉm cười, thân thể cong mềm như trường qua người y, đặt tay lên vai y nói nhỏ.

"Một nam nhân sống sờ sờ ta còn cướp đi được, nói gì đến một nữ tử ốm yếu?"

Huyễn Dạ Khuyết nâng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, không một chút thương tiếc mà đẩy nàng ra khỏi cơ thể.

"Muốn cứu muội muội của huynh, chỉ còn một cách." Đường Bích Liên vuốt vuốt lọn tóc, ánh mắt như mê hoặc người.

"Tấn công Yêu tộc, gϊếŧ chết Phượng Hoàng."

Huyễn Dạ Khuyết nhíu mày, nhìn dáng vẻ ấy liền đoán ra được tâm tư của y. Người nên chịu những trừng phạt vốn dĩ là y, làm sao y có thể một lần nữa đồ sát Yêu tộc, gϊếŧ chết người mà y yêu thương?

"Đây chắc chắn không phải cách duy nhất."

Lông mày của Đường Bích Liên nhướn lên, ánh mắt cũng lộ ra vài phần tức giận.

"Đoan Phượng Chi Hy cô ta đã hành hạ huynh, còn muốn gϊếŧ chết huynh, thậm chí còn muốn san bằng cả Thục Quốc, huynh còn luyến tiếc cô ta?"

"Ta vốn dĩ là người phải trả giá."

"Huyễn Dạ Khuyết, trước kia huynh không nói như vậy!"

"Trước kia? Trẫm không biết cô là ai, càng không nhớ đến những gì cô nói."

Đường Bích Liên dùng yêu thuật, phản chiến lên không trung một huyễn cảnh. Đó là trong khoảng mười hai trước, Huyễn Dạ Khuyết vẫn chỉ là một thiếu niên, chân thân chưa bị rút bỏ hoàn toàn.

Đường Bích Liên là một con bạch xà, bởi vì mẫu thân là con người nên chân thân của nàng ta có chút đặc biệt, cũng vì vậy mà nàng ta trốn khỏi Yêu tộc, đến ngọn núi Linh để hấp thụ yêu khí, luyện hóa để trở thành một yêu nhân thực sự.

Núi Linh là ngọn núi ngăn cách giữa Yêu tộc và nhân tộc, dưới chân núi có một quán ăn rất nổi tiếng, bọn họ đều săn bắt những yêu thú chưa hóa thành hình người để làm thức ăn. Đường Bích Liên không may cũng bị bắt lại, may rằng Huyễn Dạ Khuyết kịp thời tới cứu.

"Đa tạ ơn cứu mạng của công tử. Ta hễ hoảng sợ sẽ biến về chân thân, thật may không bị thành món ăn. Công tử cứu ta... công tử cũng là yêu nhân sao?"

Huyễn Dạ Khuyết chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Không, ta giống cô, không phải yêu nhân, cũng không phải con người."

Đường Bích Liên vui vẻ.

"Thật sao? Huynh có thể biến thành hình người lâu không? Phụ mẫu của huynh có bị Yêu tộc đuổi đi không...?"

Nàng ta hỏi rất nhiều, rất nhiều, nhưng Huyễn Dạ Khuyết cũng chỉ trả lời cho có. Duy nhất một câu hỏi khiến y lưu tâm.

"Nếu như phụ mẫu của ta bị bức chết, cho dù là Yêu tộc hay nhân tộc, ta nhất định sẽ trả thù. Còn huynh?"

"Gϊếŧ không tha."

Huyễn cảnh được thu lại, Đường Bích Liên lại kể.

"Sau ngày hôm ấy, ta trở về núi Linh để luyện hóa. Thời gian ấy, chân thân của ta lớn mạnh, việc luyện hóa sắp hoàn thành nên ta đã mất một thời gian rất dài mới xuống núi. Sau đó, ta không còn thấy huynh nữa, phụ mẫu của ta không lâu cũng bị đám Yêu nhân trong làng bức chết."

"Trước kia, huynh từng nói sẽ gϊếŧ không tha, vậy bây giờ? Tại sao huynh lại thành ra bộ dạng này?"

Những gì Huyễn Dạ Khuyết nhìn thấy đều là quá khứ mà giấc ngủ mười năm kia lãng quên. Có vẻ y còn rất nhiều thứ chưa thể nhớ ra, nhưng tất cả chỉ là quá khứ, hiện tại không giống như vậy.

Huyền Dạ Khuyết yêu Ngụy Linh Hy, y cũng nhận ra sự ngông cuồng của bản thân, vì nàng mà chấp nhận trả giá. Cho dù trước kia có thế nào đi chăng nữa, hiện tại y vẫn không từ bỏ suy nghĩ chấp nhận đền tội. Y cố gắng chống đỡ đến hiện tại là vì bách tính, vì Huyễn Ngân Tuyết.

Sự cố chấp này khiến cho Đường Bích Liên chán ghét vô cùng, nàng ta nhẹ nhàng tiến lên, ánh mắt rực lên một màu vàng đậm, từ trong miệng phả ra thứ yêu khí vây quanh trí óc của y.

.........

Huyễn Dạ Khuyết ôm lấy Đường Bích Liên, để nàng ta cùng ngồi lên long ỷ. Chư thần phía dưới mơ hồ không biết chuyện gì đang diễn ra, nhìn nhau một cách ái ngại.

Triệu Minh Hoán tiếp xúc với Huyễn Dạ Khuyết không ít, cơ bản cũng hiểu được tính cách của nam nhân này. Dáng vẻ hiện tại của y căn phản không nên có.

"Bệ hạ, ngươi triệu tập tất cả mọi người đến đây là có đại sự? Yêu nhân kia tại sao...?"

"Cẩm Vương gia, nàng ấy hiện tại là Quốc sư của chúng ta."

Lời nói thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn nhau khó hiểu. Huyễn Tư Khanh lại chỉ im lặng, hắn không lên tiếng, chỉ chờ xem kịch hay phía sau. Huyễn Dạ Khuyết không ngờ lại có thể an toàn trở về, kế hoạch lớn của hắn cũng vì vậy mà đổ bể.

Tiếp sau đây, hắn sẽ tùy cơ ứng biến, ôm cây đợi thỏ.

"Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức tập hợp binh lực, tấn công Yêu tộc."

Ánh mắt của Huyễn Dạ Khuyết như vô hồn, lại lạnh lùng sâu thẳm. Đường Bích Liên ngồi bên cạnh chỉ nhếch miệng cười, mặc cho phía dưới náo loạn. Rõ ràng hôm qua, Huyễn Dạ Khuyết còn trấn an mọi người, không cho Triệu Minh Hoán kích động ra quân. Vậy mà chỉ sau một đêm y đã thay đổi rõ rệt.

"Bệ hạ..."

Triệu Minh Hoán muốn hỏi rõ ràng liền bị nương tử Dương Bảo Ngọc kéo lại. Nàng thông minh nhạy bén, quan sát được điều bất thường đang xảy ra.

"Bệ hạ bị bạch xà bên cạnh thôi miên rồi, người bây giờ không còn là bệ hạ nữa."

"Nàng... nói thật sao?"

"Chàng không nhớ lời căn dặn của bệ hạ sao?"

Ngay lúc trở về hoàng cung, Huyễn Dạ Khuyết đã đến gặp mặt Triệu Minh Hoán. Y không đặt niềm tin vào Đường Bích Liên, càng không biết bạch xà này sẽ có những quỷ kế gì.

"Theo ý chỉ của trẫm, không được cầm quân tiến đánh Yêu tộc. Chúng ta hiện tại không phải đối thủ của họ, hơn nữa, trẫm không muốn binh lính, bách tính vô tội bị liên lụy. Lời của trẫm nói ra tuyệt đối không thay đổi, nếu thực sự có gì bất thường, đó nhất định không phải trẫm."

"Triệu Minh Hoán, ngươi là một người tài, thời khắc quan trọng hãy tùy cơ ứng biến."

Hóa ra, Huyễn Dạ Khuyết sớm đã ý thức được sự nguy hiểm của Đường Bích Liên. Y căn dặn Triệu Minh Hoán rõ ràng, rốt cuộc bản thân lại bị nàng ta mê hoặc. Binh quyền nằm trong tay của Triệu Minh Hoán, bây giờ mọi chuyện thành bại xem ra đều gói gọn trong từng hành động của y.

"Bệ hạ không muốn tấn công Yêu tộc, nhất định vì có lý do. Ta tin chàng, chàng sẽ đưa ra quyết định đúng đắn."

.........

Trời đêm tối đen như mực, thân ảnh một nam một nữ cưỡi ngựa đi đến chợ đen. Nơi này giống như Hỗn giới ở nhân gian, có đủ các loại người từ yêu tộc, nhân tộc, từ thần đến ma. Hỗn giới có quy định của Hỗn giới, kẻ đến mua bán nhất định phải trả bằng một cái giá tương đồng.

Huyễn Tư Khanh và Ngụy Vân Nguyệt đeo khăn voan đen che mặt, bước chân vào nơi Hỗn giới loạn lạc. Nơi này tối tăm một màu vẩn đυ.c, người, yêu, ma trộn lẫn, thứ gì trên đời cũng xuất hiện ở đây.

Hai người họ dừng chân tại Yêu quán, chủ tiệm là một nữ nhân xinh đẹp mà sắc xảo, bà ta nhiệt tình chào đón khách.

"Quý nhân vừa mắt chân thân nào của Yêu tộc?"

Chợ đen cái gì cũng có, bao gồm cả chân thân của các yêu nhân. Chân thân của bọn họ một khi đã rút đi sẽ trở về hỗn giới, trở thành vật phẩm được bán ở Yêu quán, cho những người thực sự cần.

"Ở đây ta có bộ điểu, bộ mã, bộ hồ ly, chuột, lợn, gà đều có... Quý nhân muốn mua bộ nào?"

"Giá cả thế nào? Ta muốn chân thân có sức mạnh lớn nhất."

Bà chủ dùng cây gậy trên tay phẩy một cái, hai chiếc hộp gỗ từ từ bay ra.

"Chân thân của Yêu tộc mà các ngươi muốn có sức mạnh? Đúng là thiếu hiểu biết. Một vài kỹ năng cơ bản của loài mạnh nhất chính là bộ điểu, có thể bay, còn bay rất nhanh, ngoài ra không có tác dụng nào khác."

"Còn về giá cả... không được đổi trả, mọi phản phệ các ngươi đều tự mình chịu lấy. Nguyên thần nếu có tiêu tán hay gặp bất cứ chuyện gì, Yêu quán của ta cũng không chịu trách nhiệm. Đó chính là giá cả."

"... Được."