- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phượng Hoàng Nam
- Chương 11
Phượng Hoàng Nam
Chương 11
Trong phòng ánh sáng nhập nhoạng, chỉ có hai tròng mắt Phó Suất sáng lập lóe.
Cái Chí Huy thầm kêu khổ, cố nuốt xuống một ngụm oxi khàn khàn nói: “ Cậu… cậu dám”
Lời còn chưa nói xong, tiểu Cái đã hối hận. Bây giờ mà nói “Cậu dám”
chẳng khác gì phụ nữ lộ ngực hô “ Không được nha~~”
Đây không phải là gian díu với đàn ông thì là gì?
Muốn thể hiện nhiệt huyết đàn ông thì chỉ cần dựng thẳng cờ chứng minh bản sắc anh hùng Á châu. Lần này Phó Suất không nói nhiều, vật ngay Cái Chí Huy ra giường.
Bóng tối làm các giác quan trở nên mẫm cảm, trên người còn có móng vuốt dao động, lột từng lớp từng lớp quần áo của anh.
Đột nhiên Phó Suất dừng lại, dí mũi vào cổ Cái Chí Huy ngửi ngửi “Crave? Hương vị thật mê hồn nha”
Cái Chí Huy đã sớm quên mất việc anh ra sức xịt nước hoa trong nhà tắm, để bây giờ bị Phó Suất lôi ra đùa bỡn.
Sau đó, Phó Suất cười lạnh một tiếng “Anh có ý đồ xấu xa với em gái tôi đúng không? Nếu không bị ngất, có phải anh định như vậy?”
Nói xong Phó Suất đặt tay lên ngực Cái Chí Huy tóm lấy một hạt “ đậu chocolate” bắt đầu xoa nắn. Cái Chí Huy chưa kịp hó hé, một bàn tay khác đã luồn vào trong qυầи ɭóŧ của anh, không biết mò được cái gì.
“Có phải còn định làm như vầy nè”
Cái Chí Huy trợn mắt, cố lấy lại trong sạch: “Đệt! Mẹ mày! Ông thèm giống mày à, thô bỉ như cái đít ý”
Phó Suất vốn đang tức, nghe Cái Chí Huy nói thế thoáng cái liền vui vẻ
“ Không phải như vậy hả? Hay mình đổi kiểu khác coi sao.”
Cái Chí Huy đâu chịu cho hắn sờ xuống nữa, đang muốn vùng lên. Phó Suất đang một mực mỉm cười thình lình đấm một quyền vào bụng anh.
Tiếng rêи ɾỉ thống khổ lập tức bị Phó Suất nuốt xuống., trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tíc tắc cùng tiếng thở dốc nặng nề…
Anh luôn biết phụ nữ vô cùng yếu ớt.
Trời sinh là phái yếu, ban đêm đi đường phải cảnh giác với yêu râu xanh, ở văn phòng thì phải đề phòng đồng nghiệp nam quấy rối tìиɧ ɖu͙©, đáng sợ nhất là bị người quen hãm híp! Đến lúc đó người ta chỉ cần nháy mắt tỏ vẻ vô tội “Tôi nghĩ cô tự nguyện” Đệt, lúc đó còn nói được gì?
Hiện tại Cái Chí Huy phát hiện ra anh so với phụ nữ càng yếu ớt hơn
Bị quấy rối cũng không thể khóc lóc kể nể với ai, rốt cuộc trong đêm không trăng
bị híp rồi!
Giây phút cửa sau bị nhét đầy, Cái Chí Huy mở to hai mắt không dám tin, nghĩ lấy hết sức bình sinh cố đem vật kia kẹp đứt,
Đáng tiếc gặp phải Phó Suất, chơi “cửa sau” thành thạo. Hắn nắm nơi mềm yếu nhất của Cái Chí Huy dán vào tai anh nói
“ Anh dám kẹp đau tôi, tôi bẻ gốc cây này cho anh coi”
Cái Chí Huy không dám
Mẹ nó, hồi nhỏ thường bị dọa không dược trèo lên cây nếu không trạc cây sẽ làm tiều kê kê bị thương, lớn lên không lấy được vợ, thành ông già cô đơn. Hình ảnh lão già râu dài thật dài khắc sâu trong ký ức Cái Chí Huy. Đàn ông, cái gì cũng có thể thiếu nhưng tuyệt đối không thể thiếu kê kê.
Khi Phó Suất thỏa mãn rút ra, Cái Chí Huy cảm thấy mình ngay cả ông già râu dài cũng không bằng.
Sau khi phá nát một đời giai tân, Phó Suất cài thắt lưng rời đi.
Thậm chí vờ vịt thương hại cũng không làm, dù là súc sinh cũng biết nói “Yên tâm tôi sẽ chịu trách nhiệm” hoặc là “Tôi chưa gặp người nào như anh nên không khồng chế được”
Nếu không cũng phải khen một câu đại loại “Đít anh rất chặt, tôi rất hài lòng”
Phó Suất nhìn lướt ra phía ngoài cửa sổ thấy có ánh sáng lóe lên, liền nhấc chân bước ra ngoài.
Ông đệt tổ tông tám đời nhà mày!
Cái Chí Huy giãy dụa muốn đứng dậy lại cảm thấy hai chân run rấy. Phía sau càng không phải nói, buốt tận óc, khích thích lòng tự trọng của anh.
Hai tay run run mặc quần áo, thấy pho tượng đồng trên bàn, anh liền cầm nó xông luôn ra ngoài.
Mặc kệ hắn có là con của tham mưu trưởng hay không, lúc này anh chỉ muốn đập cho cái đầu súc sinh ấy nở hoa, không thành thịt nát thì không giải được mối hận này.
Khập khiễng lao ra, anh phát hiện cửa phòng khách dưới lầu khép hờ, bên trong hắt ra ánh đèn neon trắng.
Cái Chí Huy nắm chặt pho tượng định đẩy cửa bước vào, song bên trong lại truyền ra tiếng thét thảm thiết ngăn bước chân anh.
Nghiêng người nhìn vào khe cửa, hai mắt Cái Chí Huy dần trừng lớn, tượng đồng trong tay suýt nữa rơi xuống.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phượng Hoàng Nam
- Chương 11